Nhưng, đau mấy cũng không đau sót cõi lòng bằng lúc nhìn Lý Tuyết Tùng bị thương, lúc đó Tô Dạ không biết làm sao, hoài niệm về mẫu thân là cơ duyên, nhưng bây giờ Lý Tuyết Tùng là cả thế giới trong mắt Tô Dạ, giống như Dương Hoa, dù thế giới sụp đổ, tuyệt vọng, thống khổ bi thương còn mãnh liệt hơn bây giờ trăm lần. Bỗng nhiên bức tường gió nhuốm máu đỏ tươi tiêu tán trong nháy mắt. Lúc này trời đất không tiếng động, mọi người như rơi vào mộng ảo nhìn cảnh...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.