"Ta cũng không biết, chỉ là tiểu tử này, đến bây giờ ta còn chưa biết tên ngươi đâu?"
Tô Dạ vốn định báo tên thật, nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, dù sao hắn còn chưa quá tin tưởng "Bạch Dạ Hành" có thể ngăn cản cảm giác của "Linh".
"Bách Gia Tô."
"Đây là tên gì vậy?"
"Hồi nhỏ là cô nhi được nhặt về, ăn cơm trăm nhà lớn lên, cho nên hương thân phụ lão đặt tên cho ta là Bách Gia Tô."
Lúc Tô Dạ nói ra cái tên Bách Gia Tô đã nghĩ tới thúc thúc thẩm thẩm thuần phác ở thôn, khóe miệng không ý thức được mà hơi cong lên, cảm giác hạnh phúc lan tràn, thậm chí khiến Tô Dạ quên đi cái bụng đang không ngừng kêu vang kháng nghị vì đói.
"Tiền bối, ta cảm thấy trước hết chúng ta nên tìm nơi nào đó ăn chút gì đã."
Bách Sát khó được một lần đồng ý với Tô Dạ: "Cũng được, lão phu cũng có chút đói bụng rồi."
"Bách Sát tiền bối cũng muốn ăn ư?"
Bách Sát trợn tròn mắt: "Vô nghĩa, lão phu không giống Lục Thanh Thanh, ta chẳng qua là sinh mệnh thể ngoại tộc mà thôi, cũng cần ăn cơm."
Nói đến Lục Thanh Thanh, Tô Dạ lại kêu gọi vài lần trong hồn hải, vẫn không có hồi âm.
"Bách Sát tiền bối, ta gọi nhiều lần, Lục Thanh Thanh đều không đáp lại..."
Bách Sát vẫy tay nói: "Không sao, lúc trước ngươi chiến đấu cũng là một loại tiêu hao đối với kiếm hồn, bây giờ nàng ấy chỉ đang ngủ say tĩnh dưỡng, sau khi hồi phục tự nhiên sẽ tỉnh dậy, không cần lo lắng."
"Vậy là tốt rồi, còn nữa tiền bối, bây giờ chúng ta không thể trở lại trong bí cảnh nữa sao?"
"Ta không có năng lực này, ngươi có thể nhưng tu vi cảnh giới còn chưa đủ, chờ ngươi đột phá cảnh giới Hóa Tinh sẽ có thể mở bí cảnh ra."
Tô Dạ nghĩ, quả nhiên là thế, lúc hắn rời khỏi bí cảnh, đã thăng cấp thành cảnh giới Ngưng Dịch trung kỳ, tuy rằng tăng lên một cảnh giới nhỏ, nhưng hắn cảm thấy linh uy của bản thân không chỉ tăng một chút.
Đương nhiên điều này phải kể đến công lao của huấn luyện tu hành tàn khốc ở "Linh", còn có linh đan diệu dược không ngừng cung cấp, Tô Dạ có thể cảm thụ linh uy tràn trề đang lưu chuyển khắp toàn thân, vậy mà lại cao hơn tu sĩ cùng cảnh giới ít nhất năm lần, thậm chí ngang bằng tu sĩ cảnh giới Hóa Tinh sơ kỳ!
Nhưng đây đều là số lượng theo tính toán, thực lực chân chính không thể phán định chỉ qua linh uy, đương nhiên Tô Dạ hiểu rõ đạo lí này, dị năng thiên phú, công pháp bí tịch, năng lực ứng biến, kinh nghiệm đấu đều là lợi thế vô cùng quan trọng, mà những nhân tố quyết định này đều là may mắn của Tô Dạ.
Tô Dạ và Bách Sát vẫn tương đối may mắn, đi chưa được bao lâu đã phát hiện một thôn trang, Tô Dạ cả người dơ dáy bẩn thỉu cũng không bị cho thành ăn mày, nhưng mà dù là ăn mày, thôn dân thiện lương thuần phác cũng sẽ không cự tuyệt bọn họ xin chút cơm ăn, uống chút nước.
Tô Dạ nói chuyện đơn giản vài câu với thôn dân, dù sao thôn dân cũng chỉ ở một nơi cố định, thông tin có được không nhiều lắm, nhưng đối với Tô Dạ và Bách Sát cũng đã đủ để hiểu biết đơn giản tình hình.
Theo phân tích từ linh uy trời đất, đây là một thế giới Tiểu Thiên.
Cây cỏ xanh non, chim bay côn trùng kêu vang, không khí có chút lạnh lẽo ẩm ướt, đúng là thời điểm vạn vật hồi sinh, dựa theo mùa để phán đoán, đây hẳn là phần giữa đại lục.
Đối với kết cấu địa lý ở thế giới Tiểu Thiên, lúc ở "Linh" Tô Dạ vẫn cảm thấy vô cùng hứng thú, quan trọng nhất đây là một thôn phụ thuộc một môn phái phù tu.
Tô Dạ muốn đột phát cảnh giới Hóa Tinh, vậy không thể bế môn tu luyện, chỉ dựa vào sự chỉ dẫn của Bách Sát cũng không có quá nhiều điều để nói, huống hồ bây giờ Bách Sát cũng không cho rằng hắn có thể trợ giúp được nhiều cho Tô Dạ.
Tận mắt chứng kiến Tô Dạ chiến đấu, thậm chí Bách Sát cho rằng chiến lực thực tế của hai người không chênh lệch quá nhiều, đây mới là điều khiến Bách Sát run sợ trong lòng.
Một thiếu niên cảnh giới Ngưng Dịch trung kỳ, vậy mà khiến người đã đạt tới cảnh giới Hóa Tinh sơ kỳ là hắn cũng không dám tự tin chắc thắng, nhưng Tô Dạ cứ trực tiếp đi tới như vậy cũng không tốt.
Một thiếu niên mười ba tuổi cảnh giới Ngưng Dịch trung kỳ đã đủ khiến thế giới Tiểu Thiên kinh hãi, nếu Tô Dạ để lộ nhiều hơn một chút, chỉ sợ có được không phải là dốc lòng bồi dưỡng mà sẽ bị cho rằng chiếm được cơ duyên ở nơi nào, sau đó bị cường giả cảnh giới Hoá Tinh nhớ thương.
Nếu ẩn quá sâu cũng không tốt, mười ba tuổi mới tới môn phái tu luyện, nhất là loại môn phái tự cao như phù tu, nói vậy không cần kiểm tra cũng sẽ bị đuổi đi.
Phải nắm bắt chừng mực vừa đúng, để không bại lộ thực lực thật sự của bản thân, lại có thể thuận lợi nhập môn, Bách Sát cau mày suy nghĩ.
"Tiền bối, ngài nhìn ta đi?"
Bách Sát nhìn lướt qua Tô Dạ, sau đó tiếp tục trầm tư.
"Tiền bối, ngài nhìn lại ta đi."
Da đầu Bách Sát tê dại, lại liếc nhìn Tô Dạ một cái, sau đó lại tự trầm tư.
"Hử?"
Bách Sát đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tô Dạ, nếu không quen biết từ trước, thân cao hơn một mét bảy, không kém người trưởng thành bao nhiêu, thân hình khỏe mạnh tuấn mỹ khiến người ta hâm mộ, hơn nữa linh uy như ẩn như hiện trên người, đây là một người bình thường mà thôi!
"Sao ngươi làm được?"
"Hồn hải có thể khống chể hơi thở."
"Lợi hại nha, Bách Gia Tô của ta!"
Đương nhiên Tô Dạ sẽ không nói ra bí mật của "Bạch Dạ Hành", ngay cả lão nhân thành tinh Bách Sát cũng không nhìn ra, vậy khả năng che giấu trước mặt những cường giả cảnh giới Hóa Tinh khác cũng rất cao.
Đồng thời hắn cũng có thêm một chút tin tưởng vào "Bạch Dạ Hành", hy vọng có thể bình an vô sự trở về gia hương.
Một thiếu niên gần mười ba tuổi, vóc người cường tráng mặt mũi tuấn lãng tựa như người trưởng thành.
Một nhân tinh sống ngàn năm, bề ngoài non nớt hoạt bát trông nhiều nhất cũng chỉ tầm bảy tám tuổi.
Hai người ăn uống ở thôn trang xong thì không dừng lại mà tiếp tục lên đường, mặc dù Giang Tả thành cách nơi này cũng hơn trăm dặm, nhưng mà đối với hai người mà nói, thong dong lững thững cũng không quá hai canh giờ.