Mục lục
Tam Thiên Kiếm Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Bách Gia Tô."

"Thì ra Bách huynh đệ, sau này chúng ta chính là người một nhà."

Lúc này Tô Dạ càng cảnh giác lên, biểu hiện nịnh nọt này thật sự có phần quá mức. . .

Mà những đệ tử kia cũng là lần đầu thấy Điền Thuận Thiên khen ngợi một người trẻ tuổi như thế. . .

"Bách huynh, mời đi bên này, đệ đệ của huynh quả đúng là kỳ tài ngút trời, lại là thiên phú siêu hạng!"

Thiên phú siêu hạng. . .

Bách Sát có thiên phú siêu hạng? Lợi hại như thế ư?

Điền Thuận Thiên thấy Tô Dạ cũng bày ra vẻ mặt khiếp sợ khó tin, không khỏi cười nói: "Chúng ta cũng giống như Bách huynh đệ, nhưng mà sự thật đã bày ở trước mắt, có đúng không?"

Mà lúc này những đệ tử ở ngoài cổng kia lại càng rớt cằm xuống đất, thiên phú siêu hạng c là truyền thuyết, cũng tuyệt không phải lông phượng và sừng lân mấy trăm năm mới có thể sẽ xuất hiện một lần.

Mà là từng vị tu sĩ thiên phú siêu hạng chỉ cần tu luyện bình thường, không có bất cứ ngoại lệ nào, đều có thể thuận lợi thăng cấp lên thế giới Trung Thiên, hơn nữa còn có thể mang đến tài nguyên tu luyện phong phú cho môn phái ở thế giới Tiểu Thiên.

"Sư huynh, người ngoài không thể đeo binh khí đi vào, cái thanh hắc kiếm này. . ."

"Cái gì mà kiếm với chả không kiếm! Bách huynh đệ, mời đi bên này. . ."

Tất cả mọi người đều tràn đầy hâm mộ nhìn Bách Gia Tô được Điền Thuận Thiên đưa vào trong môn.

Tô Dạ nhìn Địch Hồng Thâm đầy mặt hiền hậu, còn có Bách Sát được bế trong ngực, một câu gia gia một câu tôn tử hai, người lẫn nhau cực kỳ thân thiết.

Bỗng nhiên Tô Dạ chợt nghiêng đầu sang, cảm thấy cái tràng diện này khiến hắn có phần không đành lòng nhìn thẳng.

"Ca ca!"

Nên tới hay vẫn sẽ tới, trốn cũng trốn không xong.

Tô Dạ hơi cong khóe miệng, cố gắng làm cho mình cười trông không quá giả dối.

"Vị tiểu hữu này chính là ca ca của Bách Sát đúng không, tới, tới bên này!"

Tô Dạ còn chưa đáp lời với Địch Hồng Thâm, trong tay đã bị nhét vào một khối tròn ngọc và Kích Huyết đan dùng để khảo nghiệm, sau đó Điền Thuận Thiên ở bên cạnh bắt đầu giới thiệu nội dung khảo nghiệm, Địch Hồng Thâm cũng nhìn Tô Dạ với vẻ mặt mong đợi.

Thoạt nhìn Bách Sát đã gây ra động tĩnh cũng không nhỏ, thế nên Tô Dạ cũng có chút cảm giác được sủng mà sợ, thật giống như cũng bị coi là thiên tài tuyệt thế vậy.

Ăn Kích Huyết đan vào, sau đó nắm ngọc tròn trong tay, chẳng qua theo thời gian trôi qua, vẻ mong đợi trên mặt Điền Thuận Thiên và Địch Hồng Thâm dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ thất vọng khó có thể che dấu.

Thời gian uống cạn một chung trà cũng đã qua, bạch ngọc cũng chỉ hiện đầy tia máu mà thôi.

Thiên phú hạ đẳng.

Đại đa số phù tu đều là thiên phú trung đẳng, thiên phú thượng đẳng cũng không coi là số ít, không nói đến ngàn năm trước, dù là bây giờ địa vị của phù tu ở thế giới Tam Thiên cũng ở phía hàng đầu, mà địa vị là dùng thực lực để tranh được, hơn nữa phù tu là môn phái coi trọng nhất thiên phú nhất trong tất cả các môn phái, so với kiếm tu đã từng là thượng cổ thì cũng chỉ có hơn chứ không có kém.

"Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Hẳn là mười ba tuổi."

Thông qua Bách Sát, Địch Hồng Thâm đã biết được hai người là cô nhi, mặc dù không phải là ruột thịt nhưng thân thiết con hơn cả ruột thịt, Bách Sát là được Bách Gia Tô nhặt về nuôi lớn, một cái cô nhi choai choai nuôi dưỡng một tiểu hài tử khó khăn như thế này hẳn là ai cũng có thể tưởng tượng được, không chết đói ở ven đường đã là may mắn lắm rồi.

Bởi vì không có liên hệ máu mủ, kết quả khảo nghiệm của Bách Gia Tô cũng ở trong dự liệu của Địch Hồng Thâm, có lẽ là quá tham lam rồi, chẳng qua nhìn Bách Sát cười đùa trong ngực, tâm trạng của Địch Hồng Thâm lại tốt lên, thiên phú hạ đẳng thì như thế nào, phù tu còn không nuôi nổi một người vô dụng ư?

Địch Hồng Thâm nói với vẻ thâm sâu: "Bách Gia Tô, sau này ngươi và Bách Sát cùng nhau vào môn hạ của ta, cần cù bù thông minh, ngươi không cần quá buồn rầu về thiên phú của mình đâu."

Tô Dạ như muốn nói chút gì đó, song lại bị cắt đứt.

"Địch Hồng Thâm, ngươi như thế là không đúng, thiên tài thế này ngươi liền tự mình độc chiếm luôn ư?" Lúc này mấy trưởng lão còn lại của Phong Thủy đến theo lời hẹn, mới vừa rồi biết được xuất hiện một thần đồng thiên phú siêu hạng, có ai mà có thể ngồi yên một chỗ cho được?

"Mấy lão già các ngươi bình thường rất bình tĩnh, sao hôm nay muốn đế chỗ ta uống trà vậy?"

"Lão Địch a, nơi này cũng không phải là nơi ngươi ở, chúng ta chỉ đển xem thử đệ tử còn chưa nhập môn kia thôi." Vị tam trưởng lão này gằn rõ giọng rất rõ khi nói ba chữ “chưa nhập môn”.

Địch Hồng Thâm bày ra vẻ mặt hững hờ tựa như gió nhẹ mây trôi, trong lòng cũng thì đã thầm mắng những lão hồ ly này một trận.

"Gia gia, ta sợ lắm." Lúc này Bách Sát chu cái miệng nhỏ nhắn chui vào trong lòng Địch Hồng Thâm.

"Yên tâm, tôn tử ngoan, gia gia ở đây ai cũng không đụng vào ngươi được!" Khuôn mặt già nua của Địch Hồng Thâm bắt đầu đen xì, xác minh quan hệ giữa cả hai rồi, muốn cướp người? Người si nói mộng!

"Lão Địch à! Chúng ta quen biết đã hơn bốn mươi năm rồi, ta chưa từng nghe nói ngươi có tôn tử, có phải hơi có chút không phúc hậu không. . ."

Địch Hồng Thâm cười lạnh lùng nhìn các trưởng lão: "Đám lão già các ngươi, đây là hài tử của nhi tử lão phu, chỉ là năm đó không biết, bây giờ cái nhi tử lạm tình kia của ta đã chết, như vậy thiên địa chứng giám, hãy để lão phu tới đền bù cho tôn tử của ta đi!"

Lời này nhưng để cho đông đảo trưởng lão bùng nổ, Địch Hồng Thâm rõ ràng chỉ có hai nữ nhi gả xa, ở đâu ra một tên nhi tử, lại không biết xấu hổ đến mức bịa chuyện nói dối, thật sự là ném hết thể diện của cái thân phận trưởng lão Phong Thủy các.

Lúc này Địch Hồng Thâm còn quan tâm gì đến thể diện chứ?

Bách Sát chính là của thể diện của ông, nếu không phải còn cố kỵ một chút thể diện cuối cùng, suýt nữa Địch Hồng Thâm đã nói Bách Sát là con riêng của mình rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK