"Quào, ta chưa từng thấy các tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, muốn bế bế, muốn ôm ôm, muốn hôn hôn!"
Tô Dạ trợn trắng mắt, suýt nữa phun một búng máu ra ngoài.
Hắn còn lo lắng Bách Sát lộ ra cái chân ngựa gì, trong lúc hoảng hốt Tô Dạ lại nhớ tới một câu nói, già không chết thì là tặc, hơn nữa còn là cái tặc tinh ngàn năm lão!
Gương mặt Bách Sát bầu bĩnh trắng nõn, giọng nói non nớt dễ thương, ngoại hình nhỏ nhắn đáng yêu, ánh mắt ngây thơ vô tội, đối với mấy nữ đệ tử ở đây, có thể nói là đại sát khí!
Mà tên nam đệ tử kia. . . lại cũng lộ ra vẻ mặt cưng chiều?
"Sư huynh, ta thấy hay là cho bọn chúng đi vào đi?"
Mặc dù nam đệ tử kia nhìn Bách Sát rất là thuận mắt, nhưng mà quy tắc không thể phá hủy, song đám tiểu sư muội này yêu thích Bách Sát không buông tay, trực tiếp từ chối sẽ dễ khiến rớt xuống hình tượng của mình ở trong lòng các nàng.
Trong thời điểm nam đệ tử kia đang rơi vào tính huống tiến thối lưỡng nan.
"Trương Du, trước cổng có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Sư huynh, hai người này tiểu hài nhi muốn đi vào khảo nghiệm."
Điền Thuận Thiên Cầm ra ngoài làm việc trở lại nhìn lướt qua Tô Dạ quần áo rách nát, đeo một thanh hắc kiếm, sau đó sẽ đặt lực chú ý ở trên người đám nữ đệ tử quay xung quanh Bách Sát.
Thấy địa vị của Điền Thuận Thiên không đơn giản, Bách Sát miệng mật lại bắt đầu vẫy tít đuôi lên, may là Điền Thuận Thiên tính cáchlạnh nhạt cũng bị chọc cười.
"Tiểu hài này rất khiến người ta ưa thích, theo ta vào đi."
"Ca ca của ta làm sao bây giờ. . ."
Nhìn Bách Sát hai tay nhăn nhó nước mắt lưng tròng, Điền Thuận Thiên im lặng, tiểu hài nhà ai nuôi mà tinh quái thế không biết.
"Bây giờ vốn cũng không phải là thời gian nhập môn, ca ca ngươi cũng hơi quá số tuổi rồi, chẳng qua ngươi vẫn có thể, nhiều nhất ta chỉ có thể mang một mình ngươi đi vào."
Nghe thấy Điền Thuận Thiên nói như vậy, Bách Sát cũng biết không thể cưỡng cầu, dùng hồn tri bảo Tô Dạ tạm chờ ngoài cửa.
"Tiền bối. . ."
"Yên tâm đi, lão phu tung hoành giang hồ nhiều năm như thế, vẫn có chút đạo hạnh."
Bách Sát được Điền Thuận Thiên đưa vào, Tô Dạ đứng thẳng tắp bất động ở ngoài cổng chờ đợi.
Sau khi vào bên trong, Bách Sát được dẫn tới một cái gác cao, đây chính là nơi khảo nghiệm của Phong Thủy các, một khối ngọc tròn trắng noãn bị nhét vào trong tay hắn, sau đó ông được ăn một viên Kích Huyết đan.
Mười giây sau bạch ngọc bắt đầu rải rác ra tia máu đỏ, Điền Thuận Thiên thờ ơ nhìn Bách Sát.
Lại qua hai mươi giây, bạch ngọc bắt đầu xuất hiện vệt máu đọng lại, lúc này Điền Thuận Thiên mới gật đầu.
Mà ba mươi giây sau, miếng bạch ngọc này đã nhuốm đãm màu máu, trên mặt Điền Thuận Thiên cũng hiện lên vẻ ngạc nhiên, lại chó ngáp phải ruồi đụng phải cái hài đồng thiên phú thượng đẳng.
Ở hai mươi giây đầu, trong lòng Điền Thuận Thiên vô cùng vui sướng, chính mình thật sự quá may mắn, lại phát hiện ra một cái thiên tài, nhưng mà qua ba mươi giây, Điền Thuận Thiên không chỉ vui sướng mà còn phải trợn mắt há hốc mồm nhìn Bách Sát ở trước mắt mình, đây là. . . Đây là thiên phú thượng đẳng đó!
Bạch ngọc đã đỏ như máu, tản ra hào quang chói mắt, Điền Thuận Thiên nhập môn hai mươi năm cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng như thế.
"Nhanh đi. . . Nhanh mời trưởng lão lại đây!"
"Sư huynh, mời trưởng lão nào?"
"Ở đâu ra mà nói nhảm lắm thế, đương nhiên là sư phụ ta, Địch trưởng lão!"
Thấy Điền Thuận Thiên vốn cũng không dễ tức giận mà lại lộ ra cảm xúc như thế, tên tiểu sư đệ kia lập tức dán hai đạo phong phù ở dưới chân phóng đi.
Sau khoảng thời gian uống cạn một chung trà, Địch trưởng lão mới chậm rãi từ từ xuất hiện ở ngoài cửa, chưa vào tới nơi nhưng giọng nói đã truyền đến từ xa: "Ngươi xem thứ ngươi giống như cái bộ dáng gì, chuyện gì có thể làm cho ngươi xúc động như thế. . ."
Chỉ mới vừa bước nửa bước vào trong nhà, Địch Hồng Thâm đã bị khối ngọc đỏ trong tay Bách Sát hấp dẫn ánh mắt, vô thức dừng bước chân lại, khiến cho tên đệ tử đi theo phía sau suýt nữa va phải vào người.
"Thiên phú siêu hạng!?"
Trong nháy mắt Địch Hồng Thâm vứt bỏ dáng vẻ của một vị trưởng lão, thậm chí còn chạy tới đẩy Điền Thuận Thiên che ở trước người Bách Sát ra, khiến cho trên mặt tên đệ tử nhập thất này vừa lúng túng, vừa cố nén ý cười.
Địch Hồng Thâm liên tục xác nhận thiên phú của Bách Sát là chính xác không thể nghi ngờ, sau đó bày ra vẻ mặt đại sói xám hỏi: "Vị tiểu bằng hữu này, ngươi tên là gì thế?"
"Chào gia gia, ta tên Bách Sát."
Được Bách Sát gọi là gia gia, nụ cười của Địch Hồng Thâm càng đậm, chẳng qua ở trong ấn tượng của Điền Thuận Thiên, nụ cười lúc này của Địch Hồng Thâm vốn vẫn luôn không thích cười nói khiến Điền Thuận Thiên thật sự cảm thấy có chút dọa người.
"Ai dẫn ngươi tới nha?"
"Ca ca của ta dẫn ta tới, nhưng là ca ca của ta chỉ có thể chờ ta ở ngoài cửa, không được đi vào, ca ca của ta thật đáng thương, ta muốn ca ca, ta muốn. . ."
Bách Sát òa một tiếng khóc lên, lần này Địch Hồng Thâm bỗng nhiên luống cuống, sau đó hổn hển hỏi Điền Thuận Thiên: "Ca ca hắn đâu rồi? Tại sao không đưa ca ca hắn vào!"
"Ca ca hắn. . ."
"Đừng có nói nhảm nữa, mau, mau mang. . . mau mời hắn vào cho ta!"
Điền Thuận Thiên đầy mặt cười khổ, ai biết Bách Sát lại có thiên phú siêu hạng, chẳng qua thế cũng tốt, phần công lao của chính cũng không chạy thoát được.
Tô Dạ thấp thỏm trong lòng, không biết Bách Sát ở bên trong như thế nào, nếu lỡ như xảy ra ván đề gì, Tô Dạ đã quyết định phải xông vào dẫn Bách Sát ra bằng được.
Két két. . .
Cánh cổng Phong Thủy các lại được mở ra, lần này Điền Thuận Thiên không hề bày ra vẻ mặt nghiêm túc lạnh nhạt nữa, mà là mặt mày hớn hở đi tới phía Tô Dạ, đệ tử bên cạnh cũng không rõ vì sao.
"Vị tiểu huynh đệ này, không biết xưng hô thế nào nhỉ?"
Tô Dạ lại càng không hiểu ra sao, thái độ của tên Điền Thuận Thiên này trước sau biến hóa hơi lớn đó!