Mỗi lúc biển đen trầm xuống đều khiến tất cả linh hồn của sinh mệnh đông lại, cho đến khi run rẩy cũng là một loại hy vọng xa vời, dường như chỉ cần dính phải một chút sóng biển cũng sẽ hồn bay phách tán, trọn đời không được siêu sinh.
Dưới uy áp vượt trên cả thế giới chi lực này, tất cả mọi người quỳ xuống cầu nguyện, khoảnh khắc trời đất hợp hai thành một cũng chính là thời khắc mà tất cả mọi người biến mất.
Cuối cùng biển đen dừng lại trước chóp mũi Tô Dạ, xu thế mây đen áp thành cũng nhận được sự xoa dịu, biển đen ở phía chân trời xa nhất bắt đầu tranh giành co rút về phía Tô Dạ.
Khoảng cách nghìn vạn dặm dùng tốc độ giống như sét đánh mà mắt thường có thể nhìn thấy được cô đọng lại thành một bóng đen như mực.
Trong phút chốc, toàn bộ bí cảnh giống như biến thành một bức tranh sơn thủy vẩy mực*, mỗi một phong cảnh, mỗi một sinh mệnh đều được tạo thành từ những đường cong màu mực.
*vẩy mực: một cách vẽ tranh thủy mặc.
Mà bóng dáng trước mặt chính là nét mực sâu nhất, đậm nhất, làm sống dậy bức tranh chỉ có ba loại sắc thại xám đen trắng này, khiến những góc cạnh cứng rắn như cũng bắt đầu chuyển động, toàn bộ bí cảnh lại hiện ra càng thêm tinh thần rực rỡ trong bức tranh này!
"Ngươi là Bạch Dạ Hành?"
"Không, Bạch Dạ Hành chính là một loại tư thái..."
Bóng đen nhìn không thấy ngũ quan diện mạo giơ tay phải lên, không ngừng biểu diễn vẩy mực, tẩy mực, thu mực.
Người ở bên trong bí cảnh, mà bí cảnh lại ở trong bức tranh vẩy mực, loại cảm giác này thật kỳ diệu.
"Bạch Dạ Hành tạo hóa ngàn vạn, có thể khiến đất rung núi lở, cũng có thể nâng trời sửa biển... Nhưng tác dụng lớn nhất là giúp ngươi chạy trốn "Linh"".
Nghe thấy câu này, cuối cùng Tô Dạ cũng đổi sắc mặt, không dám tin hỏi: "Ngươi là ai? Sao ngươi lại biết "Linh"?"
"Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi có thể thoát khỏi "Linh"..."
"Không thể nào! Ngươi vốn không biết "Linh" là cái gì, đó là thế giới Tam Thiên, không gì không làm được..."
"Tin hay không tùy ngươi, chỉ là ta muốn xử lý bí cảnh này một chút."
Chỉ trong chớp mắt biển đen lại trải rộng toàn bộ bầu trời bí cảnh, mọi người mọi vật lại rời khỏi bức tranh vẩy mực, ngoại trừ Tô Dạ và bóng đen, đã không còn sinh mệnh thể nào có thể giữ vững thanh tỉnh dưới uy áp diệt thế như vậy.
Tô Dạ cảm thấy không thích hợp, kích động hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Từ trong biển đen truyền tới câu trả lời như sấm nổ vang: "Vì bảo vệ bí mật của Bạch Dạ Hành, nơi này phải biến mất..."
"Có thể buông tha bí cảnh này, tha cho bọn họ một mạng được không?" Tô Dạ không biết bản thân có phải đang trách trời thương người hay không, chỉ là hắn luyến tiếc phá hủy bí cảnh đã cho hắn cơ duyên lớn này, cũng không muốn mười tám và bốn mươi ba đã đau khổ giãy dụa phản kháng vận mệnh phải bỏ mạng ở đây.
Từng nét mực hội tụ thành tranh, người và vật vẫn sống động như trước.
"Vì sao lại là ta?" Tô Dạ có rất nhiều nghi vấn không biết nên hỏi từ đâu.
"Không quan trọng, quan trọng là lực lượng của ta không còn nhiều, ta cần xóa bỏ trí nhớ của bọn họ để không khiến "Linh" hoài nghi, trong ký ức của bọn họ ngươi đã chết, hơn nữa không gian này đang bắt đầu sụp đổ, phải đưa ngươi ra ngoài..."
Trước mắt Tô Dạ bỗng tối sầm, như mực vẩy vào trong mắt hắn, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ...
Ục ục...
Tô Dạ đói tỉnh.
Mở hai mắt, lại nhắm hai mắt, lặp lại vài lần cuối cùng cũng thích ứng được ánh sáng mặt trời chói mắt, cảnh vật mơ hồ cũng dần trở nên rõ ràng.
"Đây là nơi nào?"
Gió nhẹ thổi qua trên những ngọn cỏ, cũng lướt nhẹ qua gò má Tô Dạ.
Không có câu trả lời, lúc này Tô Dạ mới phát hiện bên cạnh không có một ai, đầu vẫn có chút đau đớn choáng váng, chỉ là Tô Dạ vẫn nhớ rõ cảnh tượng cuối cùng trong bí cảnh.
Còn có bóng đen kia rốt cuộc là gì?
Không nghĩ ra thì trước hết đừng nghĩ nữa, Tô Dạ lắc đầu, kiểm tra thân thể của bản thân, cũng không đáng lo ngại, ngoại trừ cảm giác bụng đói cồn cào.
"Bạch Dạ Hành" đã dung hợp với Tô Dạ, nó là ô lớn có thể che chắn ánh sáng mặt trời độc ác cho Tô Dạ, nó cũng là đèn đường chỉ dẫn hướng đi cho Tô Dạ, nó có thể là binh khí vì Tô Dạ mà vượt mọi chông gai, càng là một chiếc chìa khóa mở ra cửa lớn nối tới thế giới kia.
Dường như "Bạch Dạ Hành" thay đổi liên tục, không gì không làm được, nhưng Tô Dạ cũng biết, uy lực bậc này không phải là thứ mà bây giờ hắn có thể nắm trong tay mà điều khiển, dù sao xe đến trước núi ắt có đường, tạm thời đã xem như được tự do, vậy điều duy nhất bây giờ Tô Dạ muốn làm là về nhà.
Vậy vấn đề đầu tiên đã xuất hiện, đây là nơi nào?
Lúc này Tô Dạ mới nhớ ra là trong hồn hải còn có Bách Sát và Lục Thanh Thanh, không biết bọn họ có được hắn đưa ra ngoài theo không.
"Lục Thanh Thanh?"
"Bách Sát tiền bối?"
Tô Dạ xác nhận bọn họ đều ở trong hồn hải của mình, nhưng lại lặng im không một tiếng động, chẳng lẽ lúc rời khỏi bí cảnh đã bị tổn thương?
Tô Dạ lại kiểm tra lại hồn hải của mình, không có vấn đề gì hết... Chẳng lẽ trí nhớ của hai người kia cũng bị bóng đen động tay động chân rồi?
"Oa!"
Bỗng nhiên xuất hiện một đứa trẻ dọa Tô Dạ nhảy dựng, không phải không phát ra âm thanh gì sao? Sao lại đột nhiên chạy ra đây rồi?
"Bất ngờ không? Ngạc nhiên không?"
Nhìn bộ dạng khoa chân múa tay tỏ vẻ vui vẻ đáng yêu của Bách Sát, không biết vì sao Tộ Dạ lại có chút buồn nôn, hẳn là do đói...
"Không nghĩ tới hàng rào không gian bỗng nhiên mở ra, ngươi còn chưa tới cảnh giới Hóa Tinh, nói đi vào liền đi vào, không muốn sống nữa? Nếu không phải lão phu liều mạng bảo vệ ngươi, ngươi có thể bình yên vô sự nằm ở đây ư?"
Qủa nhiên là bị bóp méo trí nhớ rồi.
"Tiền bối nói đúng lắm, rất đúng... Chẳng qua tiền bối có biết bây giờ chúng ta đang ở đâu không?" Tô Dạ chỉ có thể cười làm lành nói.