Gân xanh trên trán Tô Dạ nhô lên giật giật. Ngại quá, lời khen của Chu Băng hắn không dám nhận. Lúc này Tam Thập Nhất đã cách nơi này rất xa rồi, khi hắn dừng lại lần nữa thì đã đến đỉnh của thung lũng. Hắn biết thiên phú của Tô Dạ là ‘Dự Cảm’, cho nến hắn chọn một nơi không ai ngờ đến để dừng chân. Bắp chân của hắn thực sự bị chém đứt. Vừa nãy hắn chỉ nối lại qua loa để ứng phó trường hợp khẩn cấp, hiện tại phải nhanh chóng xử lý...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.