Dao phay biết nồi sắt rất cố chấp với kiếm tu, nhưng vẫn nói: "Vết thương trên người Tô Dạ còn chưa lành hẳn, hôm nay thoạt nhìn cũng rất mệt nhọc, sau này có thời gian rồi lại nói tiếp."
Nồi sắt khẽ hừ một tiếng: "Nhớ năm đó kiếm tu là tồn tại độc nhất vô nhị ở thế giới Tam Thiên, cố gắng chút thôi cũng không làm được, thì còn có tư cách gì. . ."
"Ngươi thôi đi, thật sự không biết có phải ngươi đều tu luyện bằng mồm không, chậc chậc."
"Càn rỡ! Từ lâu ta đã không chịu được ngươi rồi, ngươi có giỏi thì báo tên họ ra! Bản thân Thiên Việt tông. . ."
"Ngươi im lặng đi, làm người ta đau tai lắm rồi đấy có biết không hả? Muốn biết tên họ của lão tử ư? Lão tử không nói cho ngươi đấy, không phục thì ngươi cắn ta đi!"
Nồi sắt bị que cời lửa làm cho tức điên lên, cái que cời lửa này quá vô lại, chẳng có tí khí chất nào của một kiếm tu cả.
"Bổn tông sẽ không so đo một tán tu như ngươi!"
"Ai u, xin tông chủ ngài thương xót đi, ta sắp bị dọa chết rồi đây này, ngài vung tay lên, chẳng phải là hàng ngàn hàng vạn đệ tử dưới tòa. . ."
"Ngô Việt, đừng nói nữa."
Dao phay kịp thời ngăn que cời lửa tiếp tục độc miệng.
Lần này nồi sắt không cãi lại, cứ như thể cảm xúc vô cùng kịch liệt mới vừa rồi chỉ là ảo giác.
Que cời lửa cũng biết đúng là lời mình nói có chút quá mức, nên không nói nữa.
Gian phòng rất yên lặng, bầu không khí cũng rất lúng túng.
Tô Dạ hơi giật mình, cầm lấy kiếm gỗ được trang bị sáng nay bắt đầu trực tiếp luyện tập cơ sở kiếm quyết Ngự Kiếm thiên, vẫn cứng ngắc giống như lúc sáng.
Nhưng mà biểu hiện của Tô Dạ khiến ba vị kiếm hồn cảm thấy không thể tin nổi.
Rốt cuộc thì nồi sắt không còn im lặng nữa, hắn lên tiếng hỏi: "Ngươi đọc thử kiếm quyết cơ sở bọn họ dạy ngươi cho ta nghe xem."
Mặc dù Tô Dạ ngự kiếm trúc trắc, nhưng mà lại đọc thuộc rất là lưu loát.
Tô Dạ đã học thuộc hết Dưỡng Thần thiên và Ngự Kiếm thiên rất nhanh.
Trí nhớ của Tô Dạ rất đáng để khích lệ, cũng là có chút hữu ích đối với tu luyện.
Nhưng mà so với Tô Dạ diễn luyện Ngự Kiếm thiên, cũng chỉ có thể đáng khích lệ thôi.
Ba kiếm hồn bắt đầu trao đổi với nhau, không khí lúng túng trước đó không biết là đã bị đẩy đi nơi nào mất rồi.
Đến cuối cùng thì nồi sắt đẫ khó có thể che dấu vẻ đắc ý, cười lớn nói: "Trời không phụ kiếm tu ta!"
Tô Dạ rất kinh ngạc, kinh ngạc bỏi dao phay cũng có phần kích động nói: "Ngươi xác định là ngươi không đọc sai?"
Tô Dạ vẫn luôn rất cẩn thận, không thuộc là không thuộc, mà đã thuộc thì chắc chắn là đọc không sai, dao phay cũng chỉ đang thử xác nhận lần cuối cùng.
Tô Dạ không trả lời ngay, chính hắn cũng xác nhận lại từ đầu tới cuối, sau đó khẳng định nói: "Không đọc sai."
Lúc này không ai lên tiến, nhưng mà Tô Dạ cũng biết chắc hẳn là có chuyện gì đó, hắn không chỉ có thể cảm nhận được cảm xúc của cả ba kiếm hồn, mà thậm chí hắn còn có thể nghe được tiếng tim đập vốn chẳng hề tồn tại của bọn họ!
"Có phải là ngươi cảm giác mình diễn luyện vô cùng trúc trắc và cứng ngắc, không liền mạch như người khác không."
Tô Dạ hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ nguyên nhân không phải là vì do đây là lần đầu tiên ta diễn luyện ư?"
Nói thật thì Tô Dạ cho rằng mình đã làm rất tốt rồi, mặc dù động tác thoạt nhìn không hề giống như đang luyện kiếm, hoặc là nói càng giống là dừng một động tác, sau đó mới bắt đầu một động tác tiếp theo, dù sao thì hắn vẫn có cảm giác thiếu hụt một thứ gì đó.
"Cũng không hoàn toàn vì lý do đó, chủ yếu là bởi vì ngươi diễn luyện kiếm quyết cơ sở không trọn vẹn, nhưng mà ngươi biết không? Kiếm pháp ngươi diễn luyện lại là đầy đủ!"
Tô Dạ khẽ nhíu mày, không hiểu ý của nồi sắt.
"Một bộ kiếm quyết cơ sở không trọn vẹn, nhưng mà ngươi lại có thể tự động sửa lại thành kiếm quyết đầy đủ, ngươi chính là một kiếm tu trời sinh!"
Rốt cuộc Tô Dạ đã biết cái cảm giác không trôi chảy khi mình luyện kiếm kia là đến từ đâu rồi, đó là bởi vì hắn cố ý bắt chước kiếm quyết cơ sở không trọn vẹn!
Nghe có vẻ như đây là một chuyện rất may mắn và đáng được kiêu ngạo, chẳng qua câu nói ngay sau đó của Tô Dạ đã dập tắt sự kích động của kiếm hồn.
"Ta đây là luyện kiếm quyết không trọn vẹn, hay là luyện hết toàn bộ kiếm quyết?"
Theo lý mà nói đáp án Tô Dạ có được đương nhiên là luyện hết toàn bộ kiếm quyết, nhưng mà năm đó tất cả kiếm hồn đều là những người có danh đã từng gặp qua sóng to gió lớn, chuyện này càng nghĩ càng thấy sợ, nếu một cái tiểu hài tử không có bối cảnh như Tô Dạ có thể ngộ ra đầy đủ kiếm quyết, đây chẳng phải có thể coi là thiên tài ư, nhất là ở thời đại kiếm tu tàn lụi xuống dốc như bây giờ.
Bởi vì cuộc chiến ngàn năm trước mà hôm nay kiếm tu ngang hàng với tạp tu. Thế nên kẻ địch năm đó của chúng tu vẫn yên lặng, không có ai sẽ nhảy ra đuổi tận giết tuyệt, nhưng mà một khi có một thiên tài kiếm tu mới xuất hiện như Tô Dạ, thì đó không chỉ là chuyện cá nhân nữa. Liệu rằng chuyện này có thể tạo thành một luồng lực lượng kêu gọi kiếm tu may mắn còn sống sót hưởng ứng hay không? Là liệu có khiến cho chúng tu nhớ tới sự khủng khiếp khi bị kiếm tu chi phối ở ngàn năm trước hay không?
Đây là một vấn đề, một cái vấn đề cần bàn bạc lâu hơn, một cái vấn đề cần phải suy nghĩ kỹ nhất có thể.
Ba vị kiếm hồn tạm thời gạt Tô Dạ sang một bên, lại bắt đầu thảo luận kịch liệt, một canh giờ sau mới cho ra kết luận.
"Luyện xong toàn bộ kiếm quyết, ta sẽ giúp ngươi giấu diếm không để người khác chú ý tới."
Những lời kiếm hồn nói Tô Dạ đều nghe rất cẩn thận, bởi vì việc này không chỉ liên quan đến kiếm tu, mà hơn hết là còn liên quan đến tính mạng và vinh hoa sau này của cá nhân hắn, cũng gián tiếp ảnh hưởng đến mẫu thân của hắn.
Về việc một hài tử nhỏ tuổi có thể thản nhiên đối diện với mấy cái cái tin tức bất ngờ này, dao phay đã nhìn quen rồi, nhưng mà nồi sắt vẫn có chút bận tâm.