Tô Dạ ngã vào một đống gạch vỡ vụn, không thể phân biệt được thứ phun từ trong miệng ra là bọt máu hay là nội tạng vỡ vụn, hắn cố đứng dậy nhưng hai chân lại không nghe theo lệnh của hắn, cuối cùng, Tô Nhiễm bất lực chỉ có thể triệu ra vài thanh trường kiếm để kéo hắn đứng dậy lần nữa. Lúc này, toàn trường im lặng như tờ, bộ Nham tộc đều nhìn Tô Dạ với nhiều cảm xúc lẫn lộn, giống như một ông già tuổi xế chiều đang lảo đảo tiến về phía...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.