Kỳ thật Ngão Thú lại càng thích hợp với những khu vực sa mạc, so với bình nguyên đất đá rắn chắc, sa mạc đối với Ngão Thú mà nói tự do giống như cá gặp nước, ban ngày bọn chúng có thể lủi vào chỗ sâu ở dưới sa mạc để tránh ánh mặt trời chói chang, còn có thể hấp thu thêm hơi nước, sau đó ban đêm lại chui ra kiếm ăn.
Hoàn cảnh sinh thái ở bí cảnh được bảo trì rất đầy đủ và hoàn mỹ, e rằng cũng chỉ có bí cảnh [Nghịch Đạo Loạn Thường] mới có nhiều sinh mệnh như thế, cho dù chỉ là ngoại tộc, nhưng về bản chất cũng có cuộc sống bình thường cá lớn nuốt cá bé giống như ở thế giới Tiểu Thiên, vốn không có gì khác biệt.
Tô Dạ đề nghị nói: "Vậy thì còn gì bằng, nếu có thể bám trụ ở sa mạc, chắc chắn sẽ nhanh chóng tìm thấy hành tung của bọn họ, dù sao có Bách Sát tiền bối giúp một tay, không có gì là không giải quyết được."
"Tiểu tử giỏi lắm, thật biết vỗ mông ngựa!" Ngoài miệng Bách Sát nói vậy, nhưng vẻ mặt lại rất hưởng thụ.
Ngày nào hai mươi ba còn chưa chết thì mọi người còn bị nghẹn ở yết hầu, bây giờ mọi người gặp may đúng dịp đạt được một số thành quả, lòng tham không đáy, yêu cầu quá cao lại dễ thành công dã tràng.
Mọi người nhân lúc Long Quy nổi lên mặt nước, Bách Sát chào hỏi Long Quy một câu sau đó chỉ cần dẫn đường cho mọi người, mặc dù Bách Sát rất mạnh, có điều bí cảnh này cũng có rất nhiều sinh mệnh ngoại tộc mạnh chưa biết đến.
Có lẽ có thể may mắn trở thành trợ lực của bọn họ, nhưng mà trong lòng bọn họ cũng có sự tự tôn, chỉ có tự tay đâm hai mươi ba, mới có thể xóa đi được phần oán hận này trong lòng họ.
Cho nên khi được Bách Sát chỉ đường, mọi người đã vô cùng cảm kích, đây cũng không phải là chuyện phản bội đồng bọn, đây là vì sinh tồn mà chiến đấu, không ai muốn vào ngày hội họp thấy hai mươi ba còn sống sót rời khỏi bí cảnh cùng mình, sau đó lại bị vứt ở một nơi nào đó trong bí cảnh trở thành chất dinh dưỡng một lần nữa.
Trận chiến này không thể tránh né, mọi người vẫn buộc chặt tinh thần, dưới sự trợ giúp của Bách Sát, mọi người nhanh chóng phong tỏa mục tiêu đám người hai mươi ba, bọn họ chạy đến một vùng sa mạc khác ở bên canh, đó cũng là một vùng sa mạc mối liền với bình nguyên rộng lớn, mà nơi đó cũng được mọi người quyết định là phần mộ chôn cất của hai mươi ba.
Mọi người ở sâu bên trong thành cổ đi ra ngoài thì hoàng hôn đã buông xuống, không dừng chân nghỉ ngơi mà tiếp tục đi về nơi mà Nhị Thập Tam đã đi qua, tranh thủ trước khi bình minh lên có thể đuổi kịp bọn họ.
Sau đó thừa dịp thời gian này bọn hắn lơi lỏng cảnh giác liền tiến hành đánh lén, cố gắng khiến cho hai mươi ba không chết cũng bị trọng thương, bây giờ thì cũng không thể nói rằng bí cảnh là sân nhà của mình, nhưng cũng không phải là ngôi nhà mà hai mươi ba có thể tẩm bổ cho mình!
Hiện tại bên trong hồn phách của Tô Dạ có một người tí hon giống Tô Dạ như đúc cầm Lam Kiếm thủy tinh trong tay không ngừng diễn luyện kiếm quyết cơ bản, còn có cả một vài bí quyết kiếm tu mà Đông Phương Khải Dương đã dạy bọn họ.
Mặc dù các hệ thống tu hành của chủng tử bị [Linh] cưỡng ép tạo thành tu sĩ toàn năng, nhưng cái Tô Dạ am hiểu nhất vẫn là kiếm, từ ban đầu hơi bài xích kiếm tu đến lúc này bắt đầu chậm rãi tiếp nhận, nhất là khi ở bên trong quả cầu màu xanh tiếp xúc với những trường kiếm đó, khiến cho hắn không khống chế được bản thân khóc ló thảm thiết, khiến cho hắn hạnh phúc không tiếc nuối khi mình đã sinh ra, cũng khiến cho hắn thấy phẫn hận đến sùi bọt mép, mỗi một cái đều khiến cho Tô Dạ đắm chìm trong đó khó có thể kiềm chế nhớ lại.
Cho tới bây giờ Tô Dạ vẫn chưa cảm giác được mình đã trải qua chuyện trở thành kiếm tu thần kỳ như vậy, mới cách đây không lâu, còn định dùng kiếm trong tay chém giết những người từng sống với nhau ở [Linh] giới.
Mọi người đều bị vây quanh bởi một bầu không khí khẩn trương bước đi rất nhanh, không có ai nói chuyện phiếm như lúc trước, giữ lại sức lực để chạy, cũng giữ lại sức lực để giết người.
Có điều Bách Sát và Lục Thanh Thanh vẫn nói chuyện với hồn phách của Tô Dạ, Tô Dạ không hề phát hiện ra mình có thể toàn tâm toàn ý, vừa chạy như bình thường vừa múa kiếm bên trong hồn phách, còn tu chỉnh lại lúc được Bách Sát và Lục Thanh Thanh chỉ điểm.
[Băng Phong] là một chiêu kiếm quyết Lục Thanh Thanh truyền cho Tô Dạ, mặc dù ngũ hành của Tô Dạ đều nhau, nhưng cũng không thể nói là tinh thông, có điều Tô Dạ ngạc nhiên phát hiện hắn có thể bổ sung, thậm chí có thể mượn sức mạnh của kiếm hồn để chiến đấu.
Mà thiên phú của Lục Thanh Thanh là thuộc tính hàn băng của ngũ hành, tuy không bằng hạt giống có thiên phú dị năng, nhưng sức mạnh đi qua Lam Kiếm thủy tinh này, đủ để khiến cho chủng tử có thiên phú dị năng cũng không thể khinh thường, thậm chí có thể chống lại cảnh giới Hóa Tinh sơ kỳ bình thường mà không rơi xuống thế hạ phong!
Bỗng nhiên Bách Sát ở đằng trước đứng lại, trong lòng mọi người biết, chắc hẳn hai mươi ba đang ở phía trước không xa, lúc này mọi người mới đi ra rìa sa mạc, nơi bình nguyên này âm khí rất nặng, dường như đêm lạnh giá của sa mạc được kéo dài ra.
"Các ngươi đã cố chấp như vậy, vậy thì lão phu coi như ở bên xem cuộc vui thôi, chuyện trong nhà thì tự người trong nhà xử lý."
Mạc dù Bách Sát nói vây, nhưng chỉ duy nhất có một người là Bách Sát không thể không quản, Tô Dạ có thể thu được Lam Kiếm thủy tinh, như vậy đã được công nhận, xem như là người thừa kế của [Nghịch Đạo Loạn Thường], Bách Sát cảm thấy mình có nghĩa vụ bảo vệ Tô Dạ, hoặc là nói bảo vệ truyền thừa của chủ nhân không bị gián đoạn.
Lúc này bốn gã hạt giống hai mươi ba, hai mươi chính, mười tám, ba mươi ba đang ở sâu bên trong một cái khe, dựa lưng vào vách núi nghỉ ngơi chờ đợi bình minh lên, một đường đi tới đây quả là không dễ dàng, thậm chí ba mươi tư nằm lại trong sa mạc.