Những ngày qua Tô Dạ trằn trọc trở mình đêm đêm không thể say giấc, cũng không biết là có phải những người khác cũng khẩn trương giống như hắn không, mỗi khi như thế, Tô Dạ luôn hoài nghi phải chăng năng lực câu thông với kiếm hồn của mình cũng là một loại thiên phú, mặc dù những hạt giống khác cũng có thể câu thông với kiếm hồn, cũng tuyệt đối không cách nào có thể trao đổi với đám người Đông Phương Khải Dương.
Tô Dạ ở chỗ này năm năm, không dám hành động thiếu suy nghĩ, tùy ý trao đổi trò chuyện với kiếm hồn ở bất cứ đâu giống như mấy năm trước kia, bình thường chỉ đến lúc đêm khuya người người yên lặng thì hắn mới có thể im lặng trao đổi với kiếm hồn bằng hồn tri.
"Thí luyện bí cảnh cần chú ý điều gì ta cũng không cần phải nói thêm nữa."
Đông Phương Khải Dương đã giảng giải toàn bộ kinh nghiệm mà mình vẫn còn nhớ cho Tô Dạ rồi, còn lại cũng chỉ có thể dựa vào chính bản thân Tô Dạ.
Sau khi đi theo Tô Dạ tới đây, Kiều Bạch và Ngô Việt cũng không còn thường xuyên cãi nhau như trước nữa, hình như bọn họ đã có thể cảm nhận được như mình luôn là bị một luồng ánh mắt không biết từ đâu xuyên thấu qua lớp sắt cứng bên ngoài nhắm thẳng vào linh hồn.
Mặc dù bọn họ cảm thấy rất hài lòng với việc tu vi của Tô Dạ tăng lên, nhưng đồng thời cũng cảm giác được sự sợ hãi khó hiểu.
Coi như là đỉnh Thần Sơn ngàn năm trước huy hoàng không ngã, chỉ sợ cũng khó có thể bồi dưỡng ra được đông đảo kỳ tài ngút trời như thế!
Rốt cuộc “Linh” muốn làm gì? Chắc chắn là nơi này có bí mật kinh thiên không thể cho ai biết.
Chẳng qua kiếm hồn vẫn nhắn nhủ Tô Dạ rằng hắn phải tập trung tu kiếm là chủ yếu, sương mù cuối cùng cũng sẽ có lúc tan hết, không cần nhọc lòng một hai phải đào lên một góc băng sơn để biết tất cả chân tướng.
Đông Phương Khải Dương cũng thở dài nói “Linh” rất mạnh, ngay cả những kiến thức học tập tu luyện này, Thần Minh trời ban - thư các Tam Thiên cũng không có gì hơn y.
Tô Dạ còn phát hiện khi mình tẩm bổ thần hồn đồng thời cũng hữu ích với kiếm hồn, bởi vì hồn phách của hắn đã cùng kiếm hồn gắn kết rất chặt chẽ, kiếm hồn dần dần được tẩm bổ cũng bắt đầu từ từ khôi phục thực lực, có chút hơi thở mà hắn sắp quên mất.
Mặc dù “Linh” bị Đông Phương Khải Dương cho là không cách nào với tới, nhưng mà nói riêng về kiếm tu, kiếm hồn cũng đã kiêu ngạo nói với Tô Dạ, rằng coi như là “Linh” cũng sẽ không thể dạy cho Tô Dạ giỏi hơn bọn họ.
Giỏi hơn cũng có nghĩa là mạnh hơn, mạnh hơn cũng có nghĩa là nhiều hơn một phần hi vọng sinh tồn, Tô Dạ không muốn vĩnh viễn bị trói buộc ở trong lồng giam như thế này, kiếm hồn cũng không muốn như thế, cho dù cái thế giới “Linh” này cũng đủ rộng lớn, chẳng qua không gian lớn hay nhỏ cũng không phải là tiêu chuẩn để so sánh với tự do.
Đương nhiên là Tô Dạ có bí mật của riêng mình, Tô Dạ cũng tin tưởng là có hạt giống cũng sẽ giữ lại lá bài ẩn của riêng mình, đập nồi dìm thuyền bất chấp tất cả để giết địch , hay là giữ lại cọng cỏ cứu mạng.
Bất kể hạt giống nào cũng có thể luyện kiếm quyết cơ sở một cách thành thạo, nhưng mà lựa chọn sử dụng kiếm làm vũ khí thì lại chỉ có một mình Tô Dạ, từ đó cũng có thể thấy được truyền thừa kiếm tu đã suy bại tới loại tình trạng nào.
“Ẩm huyết thất kiếm.”
Đây là kiếm pháp mà Ngô Việt tự nghĩ ra, cũng là kiếm pháp khiến cho Ngô Việt nổi tiếng toàn bộ thế giới Trung Thiên, cũng là kiếm pháp giúp hắn mở ra con đường tanh máu, ngay cả Kiều Bạch, sau khi biết chuyện cũng âm thầm cảm thấy kinh hãi.
Kiếm ma là kiếm tu giết người vô số, cũng là kiếm tu làm cho người ta nghe tin đã sợ mất mật, cho tới bây giờ kiếm của kiếm ma đều dùng thiết huyết để chế tạo, dùng hồn phách để tẩm bổ.
Kiếm ma cũng là kiếm tu có chuyện xưa phong phú, chẳng qua cho tới bây giờ Ngô Việt vẫn chưa từng kể ra, Tô Dạ, Đông Phương Khải Dương, thậm chí là Kiều Bạch đều sẽ không tìm tòi tới cùng, bởi bất kể từng là dạng thân phận gì, chỉ cần bây giờ có thể cống hiến sức mình làm kiếm tu quật khởi, như vậy thì có quan hệ gì chứ?
Kiến thức chính là lực lượng, kiếm pháp mà kiếm hồn dạy Tô Dạ có thể trực tiếp chuyển đổi thành chiến lực, hơn nữa kiếm tu hoặc là nói tạp tu thường thường đều sẽ bị người ta bỏ qua, thế nên Tô Dạ giấu càng sâu lại càng là an toàn.
Bí cảnh rốt cuộc mở ra, lần này hạt giống được sàng chọn ra là ba mươi người chưa từng được vào bí cảnh, không khác với lần trước, hạt giống cảnh giới Hóa Tinh không cần phải tham gia lần thí luyện này, hạt giống tham gia thí luyện là để gia tăng kinh nghiệm chiến đấu và khai thác phạm vi nhìn, chứ không chỉ là để đề cao tu vi bằng tài nguyên.
"Các ngươi một tổ hai người tự do hành động, phải tránh không được mang lòng dạ đàn bà."
Sau lời dạo đầu đơn giản, lần đầu tiên Tô Dạ được quan sát cái khe hư không ở khoảng cách gần, trên người Tô Dạ đã mặc trang phục phòng hộ có băng vải ký hiệu, nhưng mà cảm giác tang thương giống như sông núi tồn tại trăm triệu năm chưa từng thay đổi phả vào mặt, rồi cả linh uy dao động có thể so sánh với thú dữ thượng cổ tàn bạo trấn áp, khiến cho các hạt giống khó khăn cất bước.
Hư không có linh uy hỗn tạp khổng lồ và nguyên thủy nhất, linh uy mà các tu sĩ hấp thu đều đã trải qua quá trinhg cải thiện ổn định của thế giới Tam Thiên, chỉ có cường giả cảnh giới Vô Cực đỉnh phong của thế giới Tam Thiên mới có thể chân chính loại bỏ tạp chất của linh uy trong hư không, để rồi hấp thu bộ phận tinh hoa.
Cảnh giới này cách đám hạt giống còn quá mức xa xôi, như vô số vì sao mà các tu sĩ truy cầu cả đời, thậm chí cầu nguyện trời cao ban ân điển mới có thể chạm tới.
Cái khe hư không tản ra ánh tím âm u, phảng phất như có một loại ma lực khác thường tác động đến trái tim của mỗi người, sau khi bước vào đầu óc lập tức mê muội đến mức bị suy tư gián đoạn, ý thức biến mất, đến lúc phạm vi nhìn khôi phục, đám hạt giống đã thành công xuyên qua hư không đi tới bí cảnh rồi.