Mục lục
Tam Thiên Kiếm Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ta đang hỏi muội bây giờ nàng ấy như thế nào!"

Lục Ông Bá cắn răng giận dữ nói, làm tác động đến miệng vết thương, đau đến chảy mồ hôi lạnh, nhưng là có một loại đau đớn đến hít thở không thông đang tản ra trong lòng.

Tiểu sư muội cũng phát hoảng, từ trước tới nay người trong môn phái chưa từng thấy Lục Ông Bá tức giận với nữ nhân, tiểu sư muội hai mắt đẫm lệ tủi thân nói: "Cuối cùng sư huynh vẫn bảo vệ được nàng ta, nàng ta chỉ bị cào trúng, không nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa đã được các sư đệ chữa trị rồi."

"Thật sự?"

"Muội đã lừa huynh bao giờ chưa?"

"Thật sự xin lỗi, vừa rồi khí huyết dâng cao, không tự chủ được đã tăng giọng điệu, chờ ta khỏe lại nhất định sẽ thỉnh tội với sư muội, hai tháng trước ta đã đặt hương liệu hoa đào tam sinh từ thế giới Đại Thiên ở Thanh Tú Các, bây giờ xem ra quả nhiên chỉ có sư muội mới phù hợp."

Tiểu sư muội mặt đỏ bừng thẹn thùng nói dỗi: "Lời xằng bậy của sư huynh muội không tin đâu, muội đi chuẩn bị cháo thuốc cho huynh..."

Tiểu sư muội ngoài mặt nói không cần, trong lòng đã sớm nở hoa.

Nhìn bóng lưng sư muội rời đi, Lục Ông Bá thở dài, lập tức thả lỏng, không chết là tốt rồi, từ đây không ai nợ ai, nhưng một chút thương cảm ở trong tim, trong lúc lơ đãng cũng đã để lại dấu vết không thể xóa nhòa.

Đối với tu sĩ cảnh giới Trọng Sinh như Lục Ông Bá, thời gian mười năm đã qua trong nháy mắt, một nét nhu tình lúc trước đã bị ẩn sâu dưới đáy lòng.

Có lẽ Vương Diễm Hồng đã biết thân phận của hắn, chắc hẳn cô nương ngốc đến không còn đường cứu chữa kia cũng đã biết chênh lệch giữa hắn và nàng, tóm lại nàng không tới tìm hắn, mà hắn cũng chưa bao giờ đi tìm nàng, thời gian mười năm cũng đủ để người phàm quên đi rất nhiều chuyện rồi.

Nhưng Lục Ông Bá không biết rằng nàng đã trở thành tâm ma của hắn, mười năm này tu vi của Lục Ông Bá trì trệ không tiến, vốn đã bước nửa bước vào cảnh giới Linh Vực, lại chậm chạp không chịu tăng trưởng thêm, Lục Ông Bá thật sự vẫn không biết phiền não, vẫn mồm to uống rượu, mồm to ăn thịt như cũ, bên người cũng chưa từng thiếu cô nương xinh đẹp như hoa.

Một ngày nào đó Lục Ông Bá uống hoa tửu*** đến tân hừng đông mới trở về môn phái, vừa vào sơn môn, các sư đệ đã tập hợp đến nhỏ giọng nói: "Sư huynh, có người đến bắt huynh trả nợ kìa?"

Lục Ông Bá có chút mờ mịt hỏi: "Nợ gì? Lão tử uống rượu không trả tiền sao?"

Sư đệ kia cười dâm nói: "Sư huynh, là nợ nhân tình."

Lục Ông Bá đẩy hắn ra, lắc lư đi vào sơn môn, lúc đi ngang qua Khách Cư Các chợt phát hiện có một bóng dáng quen thuộc ở bên trong, hắn lắc đầu cũng không thèm để ý, nhưng hai chân lại đi về phía Khách Cư Các thần không biết quỷ không hay.

"Đám tu sĩ..."

Cuối cùng khi giọng nói truyền tới, Lục Ông Bá như gặp phải trùng kích, đó là giọng nói hắn ngày ngày đêm đêm suy tư tưởng niệm, nữ nhân này tra tấn hắn hàng trăm ngàn lần trong mộng, mỗi lần lại lại rời hắn mà đi khi tỉnh mộng.

"Ngươi là..."

"Tiểu nữ tử là Vương Diễm Hồng, không biết tu sĩ đại nhân có còn nhớ?"

Lục Ông Bá không biết nên nói tiếp thế nào, chỉ nhìn thấy gương mặt xấu hổ lại khó giấu nổi nét lụi bại của Vương Diễm Hồng, không thể không hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

Vương Diễm Hồng bỗng lùi về sau, sau đó đẩy đứa nhỏ luôn dịu ngoan đứng yên bên người đến trước mặt Lục Ông Bá nói: "Cầu xin đại nhân cứu đứa nhỏ này."

Lục Ông Bá tạm thời có chút không hiểu rõ tình huống trước mắt, đành phải đưa Vương Diễm Hồng và đứa nhỏ về chỗ ở của bản thân trước, dọc đường đi tổ hợp Lục Ông Bá cùng với một nữ nhân nông thôn và một đứa trẻ khó tránh khỏi bị người chỉ trỏ.

Vương Diễm Hồng hết sức xin lỗi nói: "Mang tới phiền phức cho ngài, thật sự là..."

Lục Ông Bá vẫy tay nói: "Không cần để ý, vào phòng trước rồi nói."

Kí ức xưa cũ trào lên trong lòng, Vương Diễm Hồng vừa bước vào nhà, Lục Ông Bá liền ôm nàng vào ngực, thuận thế nắm tay Vương Diễm Hồng lên bắt mạch, hết sức giật mình hỏi: "Nàng đây là... Sao lại thế này?"

"Đại nhân..."

"Còn đại nhân cái gì, gọi ta là Lục Ông Bá là tốt rồi."

Cuối cùng lúc này nước mắt của Vương Diễm Hồng cũng tuôn trào, nàng không dám hy vọng xa vời rằng nam nhân này vẫn nhớ nàng, nếu không vì đứa nhỏ, có thể cả đời này nàng cũng sẽ không tìm đến hắn, nhưng không nghĩ tới hắn đối với nàng vẫn dịu dàng như lúc trước.

Vương Diễm Hồng nói rõ mọi chuyện, lúc trước tuy chỉ là vết thương nhỏ, nhưng máu của Linh Thú đối với người phàm cũng là nọc độc, nhìn qua không đáng lo ngại, nhưng chậm rãi tích tụ thành nặng.

Vương Diễm Hồng cũng vào mấy năm gần đây mới biết được tai họa ngầm lúc trước là trí mạng, nhưng nàng không nghĩ tới đứa nhỏ nàng mang thai cũng nhiễm độc, phụ thân lang trung của nàng cũng hết đường xoay sở, không có cách giải quyết, cho nên nàng chỉ có thể tới thử vận khí****.

Nhìn Lục Ông Bá vẫn giống như mười năm trước, Vương Diễm Hồng không có thời gian cảm thán, chỉ một lòng hy vọng Lục Ông Bá có thể cứu được đứa nhỏ, bệnh nàng đã nguy kịch, nhưng đứa nhỏ vẫn còn đường cứu.

"Vì sao nàng không sớm tới tìm ta?"

"Ta không dám..."

"Nữ nhân ngu ngốc này! Dũng khí lúc trước của nàng đâu?"

Lục Ông Bá chỉ cần hơi cảm nhận một chút, đã biết đứa nhỏ này mang trong mình dòng máu của hắn, nhất định mấy năm nay Vương Diễm Hồng đã chịu nhiều đau khổ, nữ nhân chưa cưới đã sinh ở trong thôn tuyệt đối không được chào đón, hơn nữa nàng bệnh lâu không trị, thân thể đã bị vét sạch, nhưng cũng chưa bao giờ tìm tới hắn, chẳng lẽ đây không phải là ngu ngốc sao?

Lục Ông Bá giận dữ ôm Vương Diễm Hồng càng chặt, kiên định hứa hẹn: "Tin tưởng ta, nhất định ta sẽ cứu hai mẹ con nàng, không ai phải chết!"

Vương Diễm Hồng vùi đầu trong lòng Lục Ông Bá, giọng nói nhỏ đến mức bản thân cũng không nghe được: "Ngươi vẫn luôn dịu dàng như thế..."

(*)trung quy trung củ: tuân theo quy tắc, không có thay đổi gì đặc biệt

(**)mặt trắng nhỏ: chỉ những người đàn ông bám váy phụ nữ, dựa vào nhan sắc để kiếm tiền

(***)hoa tửu: uống rượu có kỹ nữ hầu

(****)vận khí: may mắn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK