Mục lục
Tam Thiên Kiếm Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Ông Bá mời Dược tu tới, khám bệnh cho Vương Diễm Hồng và hài tử, Dược tu thẳng thắn nói với Lục Ông Bá: "Bệnh của hài tử còn có thể chữa, còn bệnh của nàng đã nhập vào tận xương, cái này cũng không tính là vấn đề, vấn đề nàng là người phàm, cho dù dùng thuốc hay thủ đoạn khác, nàng đều không chịu đựng được ."

Lục Ông Bá biết Dược tu chẩn đoán không có sai, nhưng nếu Thượng Thiên để cho Vương Diễm Hồng và hắn gặp nhau một lần nữa, hắn quyết không cho phép bản thân bỏ lỡ nàng, nhưng mà.

Vương Diễm Hồng khẽ nắm tay Lục Ông Bá để lên gương mặt mình, như muốn vĩnh viễn nhớ loại cảm giác này, loại lưu luyến này để cho Lục Ông Bá nhìn mà tan nát cõi lòng.

"Tên nó là gì."

Vương Diễm Hồng ngồi xuống xoa đầu đứa bé nói: "Đây là phụ thân của con."

Tiểu hài tử và Lục Ông Bá giống nhau như hai giọt nước, có điều tính cách lại giống mẫu thân, không dám nhìn Lục Ông Bá chăm chú.

Lục Ông Bá ôm lấy hài tử hỏi: "Ngươi tên là gì?"

Tiểu hài tử dùng giọng nói non nớt trả lời: "Mẫu thân và tất cả mọi người đều gọi con là tiểu Lục, các bạn khác đều nói con không có phụ thân, nhưng mẫu thân nói con có phụ thân, chờ con lớn lên, phụ thân sẽ đặt tên cho con."

Lục Ông Bá im lặng không nói, hắn biết có những món nợ không phải dùng miệng nói qua loa là có thể trả hết, Lục Ông Bá nhìn Vương Diễm Hồng thâm tình nói: "Sau này con tên là Lục Tư Hồng."

Vương Diễm Hồng khẽ cười nói: "Thật giống tên nữ nhi."

Lục Ông Bá bế Lục Tư Hồng lên cao hỏi "Tên êm tai không, Hồng là tên mẹ của con ."

Tiểu hài tử vô cùng hưng phấn nói: "Rất thích, có tên phụ thân, cũng có tên mẹ ."

Lúc đêm khuya vắng người, Vương Diễm Hồng đã dỗ Lục Tư Hồng vào giấc ngủ, sau đó khẽ tựa vào trong ngực Lục Ông Bá, không có lời nói dư thừa, yên tĩnh nhìn Lục Ông Bá cho đến lúc thiếp đi.

Buổi sáng tỉnh lại, Lục Ông Bá tới Dược Tu đường lấy thuốc, Lục Tư Hồng có thể vừa tu luyện vừa uống thuốc, một năm sau sẽ khỏi bệnh, mà Vương Diễm Hồng thì nghiêm trọng, tạm thời còn không có biện pháp giải quyết.

Chờ Lục Ông Bá trở về, chỉ nhìn thấy Lục Tư Hồng ngồi một mình trên giường vội hỏi "Mẫu thân con đâu?"

Lục Tư Hồng khẽ trả lời: "Mẫu thân nói ra ngoài có chút việc, rồi để lại một lá thư."

Dự cảm không tốt nổi lên trong lòng, Lục Ông Bá không nói hai lời mở lá thư ra, thư viết rất ngắn, nhưng hai tay Lục Ông Bá run rẩy khi đọc lá thư.

Lục quân, đời này có thể gặp chàng, là chuyện hạnh phúc nhất trên đời, mặc dù phải trải qua rất nhiều trắc trở, nhưng ta chưa bao giờ hối hận, ta biết ta rất ngốc, nhưng ta cam tâm tình nguyện như thế, ta biết ta sống không còn lâu nữa, Lục quân cũng không cần vì ta mà cảm thấy thương xót, ta chỉ là người phàm, không muốn làm trễ nãi tiền đồ tương lai của Lục quân, chỉ hy vọng chàng có thể chiếu cố hài tử thật tốt,tên Lục Tư Hồng này rất êm tai, ta cũng rất thích, còn có một việc có thể Lục quân không biết, Lục quân vẫn luôn là một người rất ôn nhu, nếu như kiếp sau, hy vọng có thể ở bên Lục quân cả đời .

Đôi mắt Lục Ông Bá đỏ bừng, dọa Lục Tư Hồng sợ, Lục Tư Hồng cẩn thận gọi: "Phụ thân "

Lục Ông Bá ôm chặt lấy Lục Tư Hồng khẽ nói: "Không sao, mẫu thân của con ra ngoài có chyện cần làm, phụ thân đi tìm mẫu thân của con về."

Rõ ràng lá thư này vừa mới viết xong không lâu, lấy tốc độ của Vương Diễm Hồng khả năng vẫn chưa đi xuống núi, Lục Ông Bá vội vàng đi tìm tung tích Vương Diễm Hồng, trải qua hỏi tìm, cuối cùng tìm được tung tích Vương Diễm Hồng.

Nhưng khi hắn tìm được Vương Diễm Hồng, nàng đã nhảy sông tự vận, Lục Ông Bá điên cuồng truyền linh uy của mình vào thân thể của Vương Diễm Hồng, sau đó ôm Vương Diễm Hồng còn chút hơi thở tới Dược Tu đường,

Dược tu trưởng lão thấy Lục Ông Bá than thầm thế sự vô thường, vị nữ tử phàm nhân này có giác ngộ và dũng khí như thế, để cho hắn cũng phải ghé mắt, cuối cùng trưởng lão Dược tu chỉ có thể dùng phương pháp đặc biệt tạm thời ổn định lại Vương Diễm Hồng.

Cho Vương Diễm Hồng ăn Liệt Tính tán độc hoàn, sau đó ngậm Hồi Hồn đan vô cùng trân quý của Lục Ôn Bá trong miệng, cuối cùng dùng quan tài bằng băng giữ Vương Diễm Hồng lại.

Lục Ông Bá quỳ xuống đất liền dập đầu mấy cái, cảm tạ Dược tu trưởng lão, Dược tu trưởng lão cũng chỉ có thể làm tới đây, nhìn Lục Ông Bá Dược tu trưởng lão muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn cho Lục Ông Bá một kiến nghị, muốn cứu sống Vương Diễm Hồng không phải là không có biện pháp, nhưng lại khó hơn lên trời.

Đi mời Thần minh Dược tu (Phổ Độ Chúng Sinh) ra tay tương trợ, nhưng việc này trực tiếp bị Dược tu trưởng lão gạt bỏ, cái thứ 2 chính là noi theo chuyện tích Phổ Độ Chúng Sinh.

(Phổ Độ Chúng Sinh) vốn tên là Bố Y, từ nhỏ đã sinh ra ở Dược tu thế gia, mà Dược tu là Thể Tu một nhánh nhỏ, từ nhỏ Bố Y mang tấm lòng từ bi, nhìn thấy người bệnh sẽ ra tay cứu giúp, không hỏi nguyên nhân chỉ chữa bệnh cho người.

Thiên phú tu luyện của Bố y bình thường, nhưng Dược tu có thể dưỡng cây Duyên Thọ lâu năm, cho nên dựa vào đủ loại Linh Đan Diệu Dược, tu vi của Bố Y không ngừng tăng lên, cuối cùng khi bảy trăm tuổi mới tiến vào cảnh giới Vô Cực.

Đây là người tiến vào cảnh giới Vô Cực muộn nhất, trong thời gian này Bố Y cứu chữa vô số tu sĩ, người phàm càng không đếm xuể, cuối cùng trời ban thần minh (Phổ Độ Chúng Sinh).

Lục Ông Bá nhận được gợi ý, bắt đầu chuyển thành Dược tu, khác nghề như cách núi,lúc mới bắt đầu, đầu óc Lục Ông Bá mơ hồ, nhưng Lục Ông Bá hạ quyết tâm bắt đầu tu hành Thể Tu từ thế giới Tiểu Thiên.

Dùng hai mươi năm tu hành, sau đó tiếp tục tu hành lên đến thế giới Trung Thiên, lần này dùng thời gian là một trăm năm, mà cũng không tìm được phương pháp chữa khỏi cho Vương Diễm Hồng.

Trong thời gian này Lục Ông Bá cũng muốn đi tìm Phổ Độ Chúng Sinh, nhưng không ai biết hắn ở đâu, thiên hạ kho khăn ngàn vạn, cho dù là thần minh, 3000 thế giới cứu người cũng cứu không xong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK