"Ngươi thật sự mới chỉ có bảy tuổi?" Nồi sắt cảm thấy rất khó mà tin được rằng Tô Dạ mới chỉ bảy tuổi, bởi vì đây không chỉ đơn giản là chính chắn, Tô Dạ suy nghĩ tinh tế tỉ mỉ, hơn nữa còn suy tính rất toàn diện, hoàn toàn không phải là chuyện mà một tiểu tử bảy tuổi có thể làm được.
"Ngươi là kiếm hồn, có năng lực đặc biệt gì không?" Tô Dạ chưa trả lời câu hỏi của nồi sắt, mà lại hỏi về những vấn đề khác.
"Có ý gì?"
"Que cời lửa và dao phay không nói về kiếm tu đến mức huyễn hoặc giống như ngươi, xuôi tai không bằng có ích."
Nồi sắt nghe thấy Tô Dạ chất vấn kiếm tu, vừa định đáp trả hai câu, thì lại thấy ánh mắt Tô Dạ bỗng nhiên cứng đờ, còn đen hơn cả mực, thâm thúy hơn cả đêm tối, giống như tất cả sắc thái của toàn bộ thế giới đều bị hút vào hai mắt của hắn, không cách nào giãy dụa, cũng không cách nào chạy trốn, ký ức đau đớn từ ngàn năm trước chợt ùa về, nỗi đau tê tâm liệt phế, ánh lửa rực sáng cùng với máu đỏ bao phủ ở trong đêm tối vô tận.
"Ngươi có năng lực đặc biệt gì không?"
Một câu đánh thức người trong mộng, nồi sắt tỉnh lại từ trong hư ảo, mặc dù đã xả thân làm kiếm hồn, nhưng mà hắn đã suýt nữa hồn phi phách tán, bây giờ lại một lần nữa có được cảm giác mà hắn thậm chí đã suýt quên mất, đó là tuyệt vọng và trống rỗng mà chỉ có con người mới có thể cảm nhận được.
Chắc chắn là trên người Tô Dạ có gì đó quái dị, không nói đến cái ánh mắt kinh tâm động phách vừa rồi, chỉ riêng chuyện có thể trò chuyện với kiếm hồn cũng đủ để nói rõ Tô Dạ tuyệt nhiên không phải là kẻ tầm thường, số tuổi ở hiện tại cũng không phải là trọng điểm, hổ con cũng là hổ, rồng non cũng là rồng!
Nồi sắt vẫn còn cảm thấy sợ hãi, hắn nhìn Tô Dạ chậm rãi nói: "Kiếm hồn mới vừa thức tỉnh gần như là không có đủ năng lực vốn có như khi thân thể vẫn còn sống, trừ lịch duyệt (tri thức thu được qua sự từng trải) và kinh nghiệm ra, bây giờ ta đây cũng chỉ là một cô hồn dã quỷ, trừ khi ngươi tu kiếm."
"Thế thì cũng không khác que cời lửa và dao phay là mấy, các ngươi không thể trực tiếp giúp ích cho ta."
"Nếu như ngươi tu kiếm, ta dám khẳng định rằng chúng ta có trợ giúp ngươi, ngươi ắt sẽ lớn mạnh vượt bậc, ngươi nên biết mặc dù kiếm tu cần xem thiên phú, nhưng mà tâm tính và nghị lực càng đáng chú trọng hơn."
Tô Dạ lắc đầu nói: "Hiện giờ chuyện quan trọng hàng đầu chính là chữa hết bệnh cho mẫu thân, nếu như không giúp ích gì được cho chuyện này, thì cũng không cần phải nhiều lời."
Hình như nồi sắt còn muốn nói gì, chẳng qua Tô Dạ đã khoát tay ý bảo muốn chấm dứt ở đây.
Tô Dạ đứng trước mặt một vị hán tử đỏ mặt tới tận mang tai.
"Nếu ta không chăm sóc tốt mẫu thân của ngươi, thì ta sẽ không được chết tử tế, ta sẽ bị trời giáng ngũ lôi đánh chết, ta sẽ. . ."
Tô Dạ dở khóc dở cười, mặc dù Vương thúc đấm ngực dậm chân bảo đảm quá mức khoa trương, nhưng mà vẻ mặt nghiêm túc lại khiến cho hắn không cách nào phản bác.
"Vương thúc, ngươi đừng kích động, chuyện này ta còn chưa nói với mẫu thân đâu, ta chỉ nói trước với ngươi thôi."
Trên chiếc cổ không tính là ngăm đen của Vương Lâm nổi đầy gân xanh, rõ ràng là rất kích động, mặc dù không khôi ngô như Ngưu Thiết Sơn - phụ thân của Ngưu Tráng Tráng, nhưng mà vận động cơ thể quanh năm suốt tháng nên cũng có một thân cơ bắp cường tráng.
"Ừm."
Tính cách của Vương Lâm rất giống với mẫu thân, trừ lúc đề cập đến vấn đề của mẫu thân, những lúc khác Vương Lâm đều là người rất im lặng, hoặc nói là một người rất khờ ngu, chưa bao giờ để ý đến cái nhìn của người khác về mình, coi như là ăn phải thua thiệt cũng không hề để ý chút nào, chẳng qua những năm này Tô Dạ vẫn luôn chú ý quan sát Vương Lâm, cũng biết Vương Lâm thành thật nhưng không nhu nhược, im lặng cũng không có nghĩa là hồ đồ.
Tô Dạ yên tâm giao mẫu thân cho Vương Lâm chăm sóc, nhưng mà hắn lại không biết mở lời với mẫu thân như thế nào, hoặc là nói hắn sợ nhắc tới chuyện này sẽ khiến mẫu thân nhớ lại nỗi đau đến tận xương cốt, khiến cho thân thể vốn đã bệnh tật yếu ớt càng thêm nghiêm trọng.
Chẳng qua thời gian không chờ đợi ai, không thể cứ mãi tiếp tục kéo dài, Tô Dạ quyết định tối nay phải nói chuyện này với mẫu thân.
Đêm, hạt bồ công anh bị gió thổi bay giống như ánh sao, vương vãi lung tung trên bùn đất.
"Tô Dạ, con làm sao vậy?"
Tô Dạ nhiều lần muốn nói lại thôi, mặc dù đã quyết định rồi nhưng thật sự vẫn rất khó có thể lên tiếng, chẳng qua bởi vì cái gọi là không ai hiểu con bằng mẹ, nỗi lòng của Tô Dạ bị Dương Hoa nhận thấy rõ ràng.
Tô Dạ biết nếu mẫu thân đã mở miệng, thì nhất định phải nói: "Mẫu thân, con nghĩ tới môn phái tu hành."
Ánh mắt Dương Hoa sáng ngời, có chút không dám tin, hỏi: "Con muốn đi tu hành?"
"Con. . ."
"Thật tốt quá, Tô Dạ, rốt cuộc con cũng trưởng thành, nam nhân tốt dĩ nhiên là phải ra ngoài xông xáo một lần, mẫu thân cũng không thể luôn liên lụy con. . ."
Chuyện Tô Dạ lo lắng nhất vẫn phải tới, mẫu thân luôn lo lắng liên lụy đến hắn, luôn là tự trách bản thân, chuyện này làm cho Tô Dạ đau đớn không thôi.
"Mẫu thân, con đã nói với Vương thúc rồi, để thúc tới chăm sóc người thay con."
Dương Hoa ngẩn ra, mặc dù trong thôn không ít người họ Vương, nhưng mà chỉ có một người mới có thể khiến cho Tô Dạ mở miệng gọi một tiếng Vương thúc đầy thân thiết như thế, đó chính là Vương Lâm thật thà chính trực.
"Con tìm hắn làm gì, tự ta chăm sóc chính mình không có bất cứ vấn đề gì cẩ, con cứ đi đi, không cần để ý tới ta."
Nhìn gương mặt mẫu thân có phần ửng đỏ, tảng đá treo trong lòng Tô Dạ rốt cuộc cũng rơi xuống, có lẽ bởi vì từng trải qua những chuyện quá mức tàn khốc, thế nên khiến cho những ký ức trong tiềm thức của mẫu thân ẩn sâu tại nơi không cách nào khai quật.
"Vương thúc đã thề với con, rằng sẽ chăm sóc mẫu thân thật tốt, cũng không để cho ai nói gì không hay về người." Tô Dạ biết mẫu thân đang băn khoăn về điều gì.
Mẫu thân vừa nghe thấy Tô Dạ nói như thế, trên mặt lập tức hơi nóng lên, khó có khi tỏ ra oán giận nói: "Sao chuyện gì cái tên khờ kia cũng dám nói vậy, ta lớn thế này rồi còn cần hắn chăm sóc ư."