Một đám hung thú không biết từ đâu đến, nháy mắt đã xé xác những tu sĩ này ra thành từng mảnh. Một lúc sau chỉ còn lại một đống xương trắng nhiễm máu. Nhưng hung thú dường như còn chưa hết thèm mà liếm qua liếm lại, có lẽ hương vị của tu sĩ nhân loại đối với chúng mà nói là cao lương mỹ vị. Sát Mông và A Hồng không quan tâm đến những con hung thú háu ăn này. Bọn họ dẫn Tô Dạ và Pháp Thanh chạy về phía một cứ điểm khác, bởi vì...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.