Một khắc đồng hồ qua đi, Tô Dạ đờ đẫn ngồi dưới đất, nhìn Giang Hân Du vẫn đang nhỏ giọng thút thít, muốn lên tiếng lại thôi, Tô Dạ không an ủi nàng mà chỉ hỏi: “Chuyện Trương Đoạt cam kết đã làm được rồi đúng không?” “Làm được rồi.” “Vậy thì tốt rồi, muội yên tâm đi, hiện giờ mạng sống của huynh ấy đã không còn gì đáng lo ngại nữa, chẳng qua những vết thương này đều rất nặng, đám thụ yêu này sẽ tiết ra một loại dịch nhờn khiến cho vết thương khó có...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.