Lúc này Tô Dạ vẫn bình tình nói "Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. . ."
Vẻ mặt hai mươi bảy nghiêm trọng: "Vẫn còn cách chưa đến hai dặm, hơn nữa đối phương người đông, ít nhất cũng phải trên ba mươi người. . ."
Khoảng cách này đối với tu sĩ cảnh giới Ngưng Dịch mà nói, cho dù là vội vã đi mười dặm trong đêm cũng chỉ mất một thời gian ngắn. Mà trọng điểm là đối phương không do dự phút nào mà đuổi đến đây, như thể bọn họ bị rơi vào một cái bẫy nào đó, còn tu sĩ loài người ôm cây đợi thỏ đang chuẩn bị đến thu lượm chiến lợi phẩm.
Tô Dạ biết lúc này có muốn đi cũng không kịp nữa. Vốn dĩ trong vùng bí mật này, một đội không nên có nhiều người. Chắc là vì vùng bí mật này nguy hiểm hơn tưởng tượng, nên trong đêm tối, các tu sĩ bất đắc dĩ phải tụ lại với nhau để đảm bảo an toán, biết đâu sau khi trời sáng lại mỗi người một ngả.
Có điều bây giờ điều cần suy nghĩ là làm thế nào đối mặt với đám tu sĩ trước mắt này, các tu sĩ đó là cùng một môn phái sao?
Hay là cùng đến từ thế gới Tiểu Thiên?
Hoặc cũng có thể là tu sĩ đến từ nhiều thế giới tạm thời đoàn kết lại với nhau.
Mười tám cắm mạnh thiền côn xuống đất, sau đó hai tay khoanh trước ngực, lưng ưỡn thẳng, đợi các tu sĩ tới, vẻ mặt trong đêm tối lạnh lùng bình tĩnh.
"Bọn họ ở bên kia!"
Ba mươi bốn tu sĩ tuy không đông, nhưng trong đêm tối bị từng này tu sĩ cảnh giới Ngưng Dịch bao vây lấy, vẫn cảm thấy có chút áp lực. ,
"Thái sư huynh! Chính là bọn chúng! Y phục của bọn chúng giống hệt nhau! Huynh phải báo thù cho các sư huynh đệ!"
Một tu sĩ mặt đầy máu chỉ vào đám người Tô Dạ hét lên, vết thương trên mặt chồng chéo không nhìn rõ hình dáng, trên người hắn ta mặc bộ y phục màu trắng lấm lem, xộc xệch.
Người được gọi là sư huynh cũng không phải là tên nóng nảy không có đầu óc, không rõ trắng đen, hắn ta bước lên trước một bước, ra vẻ từ trên cao nhìn xuống nói: "Không biết các vị là môn phái nào của thế giới Tiểu Thiên?"
Đám người Tô Dạ không ai trả lời, dường như đang nhìn một con gà trống màu trắng kiêu căng, giễu võ dương oai sắp bị vặt lông vậy.
Mọi người trầm mặc rất lâu, nụ cười trên mặt Thái Nguyên đã cứng đờ, sắc mặt bắt đầu không vui vẻ nữa, hỏi lại: "Các vị đồng môn cũng thật tàn nhẫn, rõ ràng mọi người đều là tu sĩ loài người, vậy mà xuống tay độc ác như vậy, nếu không phải sư đệ của ta giả chết thì Cát Tinh Các chúng ta đã chết sạch mười hai đệ tử rồi!"
Cuối cùng mười tám cũng lộ cảm xúc trên khuôn mặt, chắc chắn là do hai mươi ba làm, chứng to hai mươi ba không cách bọn họ xa quá, phương hướng mọi người đang đi là đúng.
Lại một khoảng tĩnh lặng, nụ cười trên mặt Thái Nguyên không còn giữ được nữa, hắn ta quát lớn: "Các vị sư huynh sư đệ, chắc chắn những kẻ này là tà môn tà đạo, xin mọi người trợ giúp ta một tay!"
Tô Dạ nhìn Thái Nguyên ra sức hét lớn, có nhiều người thờ ơ nhìn, đại khái đoán được những người đó chưa chắc đã đoàn kết một lòng, e là bởi vì bảo đảm sự an toàn về đêm hoặc vì một lợi ích nào đó nên họ mới tụ tập lại với nhau.
Sắc mặt của Thái Nguyên vô cùng âm u, nhưng vì trời tối nên nhìn không rõ, trong lòng hắn ta thầm hận, nếu không phải tự dưng tổn thất bao nhiêu người như thế thì Thái Nguyên hắn còn cần phải nhờ đến kẻ khác sao?
Nhìn thấy dáng vẻ của bọn họ như không phải chuyện của mình, trong lòng Thái Nguyên hung ác, ra chiêu: "Nếu các vị chịu giúp đỡ tại hạ, vậy thì Lam Quỷ Hoa chúng ta tìm được xin được chia mỗi vị một đóa, hơn nữa chắc chắn trên người những kẻ kia có nhiều đồ tốt, tất cả đều thuộc về các vị, thế nào?"
Thái Nguyên còn chưa nhận được câu trả lời thì cuối cùng mười tám cũng lên tiếng: "Nếu như ta đoán không sai, Lam Quỷ Hoa mà ngươi đang định cho đi, chắc chắn ngay từ đầu bất cẩn không dùng lọ đựng bảo quản, giá trị cũng giảm một nửa, nếu đã liên quan đến sống chết, ngươi keo kiệt như vậy, ai sẽ chịu giúp ngươi chứ?"
Thái Nguyên đã ba mươi tuổi rồi, bản thân luôn nghĩ mình thông minh, nhưng lúc này bị mười tám đoán trúng tâm tư, vẻ mặt khó coi như nhà có tang, đến đêm tối cũng khó che giấu được.
Trong lòng các tu sĩ loài người khác đều có biến chuyển lớn, tuy vậy trên mặt vẫn tỉnh bơ nói: "Thái huynh, những người này e là không có dễ đối phó như ngươi nghĩ, ngươi chớ có nóng nảy bộp chộp"
Lúc này Thái Nguyên mới thật sự đánh giá sáu người đối diện, cũng là lúc này mới kinh ngạc phát hiên sáu người này đều rất trẻ tuổi!
Người lớn nhất cũng không quá hai mươi tuổi, mà Tô Dạ nhỏ tuổi nhất cũng mới mười ba, tuổi tác như vậy kết hợp với tu vi, e là ở đâu cũng là thiên tài được mọi người săn đón.
Phong thái ung dung của sáu người càng khiến Thái Nguyên khó nắm bắt, rõ ràng bên phía hắn ta có hơn ba mươi người nhưng khí thế hoàn toàn không áp đảo được đối phương, thậm chí bên hắn còn có phần lép vế hơn.
Lúc này suy nghĩ của Thái Nguyên có nhiều biến đổi, trong lòng có vô số âm thanh gào thét: Dựa vào đâu! Dựa vào đâu mà các ngươi trẻ trung như vậy! Sao ông trời lại không công bằng như thế!
Thái Nguyên biết rằng xác suất để hắn đột phá lên cảnh giới Hóa Tinh là vô cùng mong manh, tuy nói ba mươi tuổi cũng không phải lớn lắm nhưng hắn biết rõ thiên phú của hắn bình thường, có thể tu vi đến giai đoạn giữa cảnh giới Ngưng Dịch hoàn toàn là đã phải trải qua rèn luyện sinh tử, mà những tên nhóc đối diện này. . .
Thái Nguyên đỏ mắt nhưng chưa hoàn toàn mất đi lý trí mà cố nén sự đố kỵ trong lòng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy ý của Vương huynh là gì?"
Vương Bính Thần khẽ cười: "Diệt trừ tà môn ngoại đạo là chức trách mà thế hệ tu sĩ chúng ta nên làm, tại hạ tuyệt đối không dám chối từ, nhưng sư huynh đệ chúng tôi vất vả nửa ngày mà không có thu hoạch gì, tinh thần vẫn luôn rất thấp. . . .'
Sao Thái Nguyên lại không nghe ra ý của Vương Bính Thần chứ, nói cả nửa ngày chẳng phải là cò kè mặc cả sao, đề cao đối phương chẳng phải là vì tham mấy đồ kia. .
"Vương hynh, hai đóa Lam Quỷ Hoa là tối đa"
Vương Bính Thần nhìn có vẻ không hài lòng, đang định suy nghĩ thêm thì Thái Nguyên đã dứt khoát không cho Vương Bính Thần cơ hội. Hắn ta trực tiếp vứt ra sáu tấm hỏa phù trong tay:
"Báo thù cho các sư huynh đệ"