Tô Dạ không thể làm gì khác hơn là cầm lệnh bài hỏi vị trí Thư Các, nếu trưởng lão không muốn dạy hắn, như vậy hắn chỉ có thể tự học bài đầu tiên.
Dược tu là thứ môn phái không thể thiếu trong lúc tu luyện, cho nên môn phái nào cũng có không ít sách vở liên quan tới Dược tu, lúc này Tô Dạ đứng ở tầng thứ ba trong Thư Các. Hắn có chút hăng hái lật xem một quyển sách — « Dược Tài Giám Tuyển » .
Bên trong đều là kiến thức căn bản của Dược tu, từ bên ngoài, dược tính của dược liệu, thậm chí nó còn giới thiệu nơi trồng và cách trồng trọt rất cặn kẽ, đây chính là kiến thức căn bản mà Tô Dạ muốn học nhất, cũng giống như cơ sở kiếm quyết của Kiếm tu.
Trong này viết hơn một ngàn loại thuốc rất rõ ràng, trông Tô Dạ có vẻ hăng say, nhưng hắn lật xem rất chậm, mà Tô Dạ vốn có trí nhớ siêu việt cộng thêm hồn hải, hồn hải có thể lưu trữ toàn bộ những thứ Tô Dạ thấy bằng mắt vào trong, cũng đồng thời giao cho Tô Dạ bản lĩnh đã gặp qua là không quên được.
Mà hắn vừa bắt đầu học liền học từ buổi trưa đến đêm khuya, mặc dù tới bây giờ Thư Các không phân chia ngày đêm, nhưng mà lúc này người vẫn còn ở Thư Các lật xem sách vở sợ rằng ngoại trừ Tô Dạ thì không có người thứ hai.
"Xin hỏi là sư đệ Bách Gia Tô sao?" Một giọng nói đầy từ tính kéo Tô Dạ đang đắm chìm trong « Dược Tài Giám Tuyển » về lại Thư Các.
"Vâng."
Tô Dạ có chút ngạc nhiên trả lời, hắn không nghĩ là thời gian này lại còn người ở Thư Các, hơn nữa còn là đại sư huynh Hoắc Đạt của Phong Thủy Các.
"Mọi người đều tập trung hết vào tiểu sư đệ Bách Sát, nhưng mà ta lại cảm thấy Bách sư đệ mới khác biệt với người ta."
Năm ngoái Hoắc Đạt thất bại với Thập Kiệt, nhưng hắn cũng nhận được rất nhiều lời khen, mấy tháng này hắn tu luyện vào ban ngày, buổi tối sẽ đến Thư Các xem một vài bí tịch, đoán chừng lần tới Thập Kiệt sẽ không thay đổi quá nhiều, cho nên hắn cần tu luyện một vài công pháp.
Gặp phải Tô Dạ chỉ là ngẫu nhiên, nhưng Hoắc Đạt có thể được xưng là đại sư huynh cũng không chỉ dựa vào thực lực. Hắn ta là người biết nhìn xa trông rộng, cho nên bây giờ hắn đã chuẩn bị cho Thập Kiệt lần tới.
Hoắc Đạt biết Tô Dạ chính là Bách Gia Tô, vốn dĩ hắn cũng không thèm để ý một tên phế vật, nhưng dù sao hắn ta cũng là ca ca Bách Sát, nếu như Tô Dạ chào hỏi hắn, hắn cũng sẽ lễ phép đáp lại, nhưng khi hắn thấy Tô Dạ nhìn chằm chằm quyển « Dược Tài Giám Tuyển » không chớp mắt khiến hắn sinh ra một chút hiếu kỳ.
Ngoại hình Tô Dạ cũng coi như là thanh tú anh tuấn, nhưng mà giới tu hành không phải dựa vào tướng mạo ăn cơm, mà cần phải có cảnh giới tu vi nổi bật và đặc trưng riêng.
Có điều rất ít khi hắn thấy đệ tử bổn môn có sự tập trung ghê gớm như thế. Hắn ta lại có thể đọc sách hăng say đến mức tách biệt với thế giới, cho nên hắn quyết định tiến lên chào hỏi, mà hắn thấy sau khi Tô Dạ hồi thần cũng không có chút khẩn trương, nói tới nói lui chính là không nóng không lạnh.
"Sư huynh nói quá."
Tô Dạ khẽ khép « Dược Tài Giám Tuyển » lại, sau đó đặt lại nơi ban đầu trên kệ sách một cách chỉnh tề, mặc dù chỉ đọc không tới 1 phần 10, nhưng hắn biết nó đã lưu hết vào trong hồn hải, tuy đọc là nhớ, nhưng hắn vẫn cần hiểu và thực hành, bởi vì những thứ bằng chữ chung quy chỉ là lý luận suông.
Về phần Hoắc Đạt chủ động chào hỏi, có lẽ những tiểu sư muội kia sẽ thụ sủng nhược kinh [2], sau đó oanh oanh yến yến vây bên người Hoắc Đạt. Nhưng Tô Dạ sẽ không, Tô Dạ đã tập trung tinh thần khoảng bảy, tám canh giờ, nên bây giờ hắn cũng cần nghỉ ngơi một chút, huống chi hồn hải vẫn luôn diễn luyện “Băng phong”, Tô Dạ làm một lúc hai việc cũng cảm thấy mệt mỏi.
[2] Thụ sủng mà kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo
"Sư đệ cảm thấy hứng thú với Dược tu sao?"
"Vâng."
Hoắc Đạt càng thấy hứng thú hơn, Hoắc Đạt hắn chưa bao giờ chủ động chào hỏi ai, bởi vì những sư đệ sư muội kia đáp trả hắn rất thái quá, còn Bách Gia Tô trước mặt thì ngược lại, vẻ mặt hắn ta vẫn như thường, thậm chí còn có một chút mất kiên nhẫn. . .
Đây là biểu hiện của một phế vật sao?
"Đêm đã khuya rồi, vậy ta không quấy rầy sư đệ nữa, xin cứ tự nhiên." Hoắc Đạt mỉm cười nhường nửa người, vẫy vẫy ống tay áo.
"Sư huynh cũng nghỉ ngơi sớm một chút."
Nhìn bóng lưng Tô Dạ dần mất hút, Hoắc Đạt khẽ nheo mắt như có điều suy nghĩ.
Lúc hắn trở lại lầu các đã qua nửa đêm. Trong tháng này cả lầu các đã được Tô Dạ quét dọn sạch sẽ, một góc xó xỉnh hắn cũng không bỏ qua, mà Tô Dạ lại chỉ thích nằm trong căn phòng ở tầng cao nhất, mở cửa sổ ra nhìn ánh trăng, trong lòng hắn sẽ yên tĩnh thiếp đi.
Mỗi ngày vẫn lặp lại như mọi ngày, một tháng trôi qua, Tô Dạ đã học và hiểu « Dược Tài Giám Tuyển » và « Dược Khí Luyện Cụ » rất cặn kẽ, hắn chỉ thiếu một bước là thực hành mà thôi.
Cũng trong một tháng này, thỉnh thoảng Bách Sát có tới hai lần, ngược lại Bách Sát tu luyện vô cùng vui vẻ, toàn bộ môn phái đều có điểm chung, mà Kiếm tu và Phù Tu có rất nhiều chỗ tương tự nhau. Sau khi hắn tham thảo với Bách Sát hai lần, tới bây giờ hắn vẫn không thấy được mặt Ngũ Trưởng Lão thì hắn đành nghiên cứu một vài Khôi Lỗi Sư và Phù Văn Trận mà hắn cảm thấy hứng thú trước vậy.
Tô Dạ ở Thư Các rất lâu, nhưng hắn vẫn học tu luyện căn bản của Phù Tu, hắn dùng ban ngày ôn tập qua một lần, sau đó Tô Dạ bắt đầu tìm một vài sách vở liên quan tới Khôi Lỗi Sư và Phù Văn Trận. Thư Các có tổng cộng 30 tầng, Tô Dạ tìm từ tầng thứ mười tới tầng thứ hai mươi lăm cũng không thấy, lúc này hắn muốn tìm một người hỏi cũng không được, bởi vì tầng này không có ai cả.
"Ồ? Bách sư đệ?" Hoắc Đạt không nghĩ tới Tô Dạ sẽ ở tầng hai mươi lăm, dù sao sách vở Dược tu đều ở phía dưới.