Mục lục
Tam Thiên Kiếm Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu ngón tay Tô Dạ khẽ búng, vuốt ve chuôi của trường kiếm màu đen. Tô Dạ nhớ ngày trước thu hoạch lúa gạo cũng xoa nắn vân vê như vậy, một loại cảm giác ma sát xù xì có khả năng xoa dịu trái tim. Đó là lý do mà Tô Dạ vẫn giữ lại động tác quen thuộc này, điều này nói rõ trong lòng Tô Dạ cũng không quá kiên định, hắn luôn có một loại dự cảm không chắc chắn, không thể nói rõ có tốt hay không, nếu như nói chính xác thì giống như. . . Một khi đưa ra lựa chọn mới có thể thấy được tương lai rõ ràng. Loại cảm giác này càng thêm sâu sắc theo thời gian, từ nơi sâu xa dù Tô Dạ đưa ra lựa chọn nào cũng sẽ nhận được một vài thứ và tất nhiên, cũng sẽ mất đi một số thứ. "Lên đường thôi." Những dãy núi hoàng hôn hôm qua còn khuất xa phía cuối trời, giờ phút này đã rõ ràng trước mắt, núi non chập chùng nối liền, cơ bản không thấy điểm dừng. Núi non đua nhau thuần một màu cọ xám, bên ngoài đá núi lởm chởm không thể thấy được cây cối. Những ngọn núi khá thấp cũng có thể thấy được đỉnh cao sừng sững, ngọn núi xa xa chỉ sợ đều ẩn sâu trong biển mây trời.

Hai mươi bảy và bốn mươi ba bắt đầu sử dụng linh phù ăn ý, đối với loại bí cảnh này mà nói, hiệu quả trinh sát lớn nhất chính là có thể bảo toàn tính mạng, đặc biệt trong khoảng thời gian hai ngày ngắn ngủi này đã khiến mỗi người đều đánh giá nguy hiểm ở nơi đây tăng lên rất nhiều.

Tô Dạ bỗng nhiên cảm thấy toàn bộ bí cảnh đều là kẻ địch của mình, bất kể là dân bản địa nơi này hay tu sĩ loài người bên ngoài, đặc biệt là hai mươi ba.

Sau khi biết rõ chân tướng của đạo thí luyện hạt giống, Tô Dạ đã không còn tâm tư tìm bảo bối bí mật nữa, có lẽ trường kiếm màu đen bên hông cũng đã là một sự ngạc nhiên vui mừng, nhưng cũng lại mang tới đau thương ngoài ý muốn cho mười tám bọn họ. Đương nhiên Độc Giác thú cũng nằm trong số bảo bối bí mật, đáng tiếc đương thời còn sống sót đã là may mắn, còn có lòng tham lam cái gì?

Có trời mới biết trong núi đồi hiểm trở kia có các loại quái vật đe dọa hay không, ở nơi đây bất kể là đi lên hay chiến đấu chỉ sợ đều khó khăn hơn nhiều so với trong khu rừng đầu tiên.

"Ừm?"

Hai mươi bảy khẽ vuốt cằm nói: "Bên này hơi nhiều tu sĩ."

Vị trí truyền phát của bí cảnh đều là ngẫu nhiên, có khả năng mấy ngàn người cùng xuất hiện tại một khu vực hoặc mấy ngàn người được phân bổ ở khắp các ngóc ngách của bí cảnh, mặc dù tỷ lệ cực kỳ nhỏ nhưng không phải không có khả năng.

"Như vậy rất bình thường, nhưng cực kỳ không nên xung đột với những tu sĩ kia, chúng ta còn có chuyện cấp bách quan trọng cần làm."

Hành động trước đó của hai mươi ba cũng gây ra nhiều phiền toái lớn cho nhóm Tô Dạ, nhưng những thứ quấy nhiễu này cũng chỉ làm chậm trễ thời gian mà thôi.

Leo núi quả thật vất vả hơn so với đi đất bằng, nhưng linh uy bên trong bí cảnh này cũng tương đối dư dả nên mọi người cũng không thấy mệt nhọc. Nhờ có linh phù của hai mươi bảy và bốn mươi ba trinh sát, mọi người cố gắng tránh đối mặt với các tu sĩ.

Bốn mươi ba bỗng nhiên dừng lại, chỉ vào một ngọn núi cao nguy nga hùng vĩ xa xa bên cạnh, nói: "Ở đó giống như có thứ gì?"

Lúc này hai mươi bảy cũng chú ý tới ngọn núi mà bốn mươi ba chỉ, sau đó linh phù trong tay thay đổi sắc thái lúc sáng lúc tối, lặp đi lặp lại hơn mười lần rồi mờ đi.

Hai mươi bảy hỏi: "Tu sĩ xung quanh đây bắt đầu di chuyển về phía ngọn núi kia, không chừng nơi đó có thiên tài địa bảo."

Tuy mọi người rất muốn tự tay giết hai mươi ba, nhưng từ khi gặp quái vật Độc Giác Thú, bọn họ cũng phát hiện bí cảnh này có gì đó quái lạ, thiên tài địa bảo tới nơi này có thể là cực kỳ quý giá. Cho nên bây giờ phải lựa chọn mà lựa chọn này không phải thứ ai đó có thể quyết định.

Vì vậy, mười tám thản nhiên hỏi: "Các người thấy thế nào?"

Thực ra năm mươi mốt và ba mươi chín muốn đi, mặc dù có việc của hai mươi ba nhưng hứng thú với báu vật bí mật của bọn họ không giảm chút nào, nhưng bây giờ sự việc có thong thả và cấp bách, mức độ nặng nhẹ, nên bọn họ lại đưa ánh mắt nhìn mười tám.

Làm sao mười tám không biết ý định của năm mươi mốt và ba mươi chín, làm sao hắn không cảm thấy hứng thú với báu vật, nhưng so với tính mạng, bên nào nặng nhẹ còn cần phải suy nghĩ sao.

Linh cảm của Tô Dạ chỉ rõ phương hướng cho mọi người, mà ảo ảnh "may mắn" của bốn mươi ba khiến mọi người không biết kiểm nghiệm như thế nào, tình cảnh hiện tại như thế khó có thể phán đoán.

Tô Dạ ít cảm thấy đặc biệt hứng thú với bốn mươi ba nên hăng hái của hắn cũng bị khơi gợi lên, cũng muốn tìm tòi kết quả. Bí cảnh này thoạt nhìn cũng không bị dò xét nhiều, bảo vật kỳ lạ ở nơi này hẳn là đa dạng thể loại, không theo khuôn mẫu.

Tô Dạ cũng không có dự cảm gì xấu nhưng hắn cũng biết rõ nơi tồn tại lợi ích ắt có tranh giành, có tranh giành tất sẽ đổ máu, đổ máu có nghĩa là sẽ có người chết.

Cơ hội tồn tại cũng mạo hiểm, lời này ai cũng hiểu nhưng thời điểm chính thức đối mặt trong mắt lại chỉ có cơ hội, tự động coi thường phần mạo hiểm sau ót.

Lúc này mười tám khẽ nhắc nhở mọi người một chút: "Chỗ bảo vật đều có linh thú bảo hộ, tuy ta không biết kiếm đen của Tô Dạ kia có được tính là bảo bối hay không nhưng chỉ sợ linh thú rừng rậm nguyên thủy không chỉ có Long Tích và Độc Giác Thú, không nói trước chúng có bảo vệ thiên địa dị bảo gì không, chỉ riêng giá trị của bản thân chúng vô cùng lớn. . ."

Tô Dạ vừa ma sát chuôi kiếm đen vừa bổ sung: "Ta cho rằng hai mươi ba có khả năng trốn ở nơi nào đó, dù sao hắn đã chiến đấu với Long Tích rồi, hắn khó có thể từ chối sức hấp dẫn từ huyết mạch của quái thú. Cho nên chúng ta phải cẩn thận hơn nữa, nếu phát hiện tung tích của hai mươi ba thì mục tiêu trước hết vẫn là hắn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK