Mục lục
Tam Thiên Kiếm Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt chưởng quỹ liếc người bên cạnh tỏ ý hãy mau xua đuổi Dương Hoa và Vương Lâm đi, nhưng nhìn thấy thủ hạ xắn tay áo, sợ rằng không chỉ đơn giản là xua đuổi không thôi.

"Dám động một cái thử xem."

Âm thanh rất nhỏ, nhưng tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được âm lãnh từ những lời này, giống như thời tiết mùa hè, lại vẫn lạnh băng thấu xương như ở sâu trong dòng suối, hay là băng sương mùa đông xuyên qua thời không rơi xuống lúc này.

Tất cả mọi người đều chuyển ánh mắt sang người phát ra tiếng, một tiểu nam hài đứng nghiêm bên cạnh Dương Hoa.

"Tô Dạ! Sao con lại về đây?"

Dương Hoa giật mình vì Tô Dạ xuất hiện, Vương Lâm cũng đầy kinh ngạc như nàng.

Dương Hoa vừa đỡ Vương Lâm, vừa kéo Tô Dạ, ngoài miệng lại không ngừng nói: "Chúng ta về nhà. . ."

Dĩ nhiên Vương Lâm cũng biết không thể cuốn Tô Dạ vào đây, đây là chuyện của người lớn, hắn có thể bị đánh, nhưng nếu Dương Hoa và Tô Dạ cũng bị ảnh hưởng, đó là chuyện hắn không muốn thấy nhất, ngay cả vừa rồi cũng là Vương Lâm không nói nổi Dương Hoa, mới tới đòi công lý.

Chưởng quỹ thấy Dương Hoa và Vương Lâm muốn đi nên cũng không ngăn cản, biến mất càng sớm ông càng mừng, nhưng mà đôi mắt chưởng quỹ bắt đầu nheo lại, phát hiện mọi chuyện hình như không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Dương Hoa phát hiện căn bản là mình không kéo nổi Tô Dạ, hoặc có lẽ là Tô Dạ đang kéo nàng không để cho nàng đi, Dương Hoa vẫn còn nghĩ ở trong đầu chỉ mới mấy tháng không gặp sao sức lực của Tô Dạ trở nên lớn vậy?

"Nợ tiền thì phải trả tiền."

Dương Hoa biết Tô Dạ sẽ không để mình bị thua thiệt, có điều Dương Hoa cũng nói thật: "Tiền thuốc đã trả cho chúng ta rồi, đi thôi Tô Dạ."

Tô Dạ nhìn vết máu trên mặt Vương Lâm một cái, với gương mặt có chút hốt hoảng của mẫu thân, trong lòng quặn đau từng đợt, nếu như hôm nay hắn chưa trở về, nếu như chuyện này phát sinh trước khi hắn trở về hoặc là sau đó, hắn không dám nghĩ rằng Vương Lâm và mẫu thân sẽ gặp phải chuyện gì, có phải mẫu thân cũng sẽ bị đánh, vốn Tô Dạ cũng không dám nghĩ nữa.

Giờ khắc này Tô Dạ đã bị kích thích, ánh mắt bắt đầu trở nên bén nhọn, giống như lưỡi liềm gặt lúa, phát ra ánh sáng sắc nhỏ giống như cây kim dùng để thêu thùa, thậm chí chưởng quỹ cách lớp không khí cũng có thể cảm giác được da thịt bị đâm đến phát đau!

"Tiền đã trả, nhưng vẫn chưa trả sự trong sạch!"

Chưởng quỹ là một người cơ trí nên phục hồi tinh thần rất nhanh, mặt đầy xấu hổ phẫn nộ, lại bị ánh mắt của một tiểu hài tử hù cho thất thần, chưởng quỹ vừa muốn lên tiếng giáo huấn Tô Dạ, lại phát hiện mình không nói được ra miệng, bởi vì ông thấy được một thứ.

"Mẫu thân, người uống thuốc trước đi."

Tình huống bây giờ làm Dương Hoa có chút mê mang, uống thuốc gì?

Một hộp gỗ Tử Đàn hình dáng tinh xảo được Tô Dạ lấy ra từ trong ngực, sau đó khẽ mở ra, giống như là bưng trân bảo, cẩn thận cầm Tu Lạc Hoàn trên lụa đỏ lên, đặt ở trong lòng bàn tay Dương Hoa.

Dương Hoa không biết Tô Dạ có dụng ý gì, nhưng nàng biết Tô Dạ là một đứa bé rất biết nhìn bầu không khí, Dương Hoa bỏ thuốc vào trong miệng, ngay tức khắc nó tan ra thành một dòng nước làm cho tinh thần Dương Hoa bị chấn động.

"Tô Dạ, đây là cái gì?"

"Lãng phí! Thật là quá lãng phí! Một viên Tu Lạc Hoàn trân quý như vậy lại cho nữ nhân bệnh tật này uống!"

Chưởng quỹ tức hổn hển nói, hơn nữa còn chỉ vào Tô Dạ lớn tiếng mắng: "Tiểu tặc, ngươi dám trộm Tu Lạc Hoàn của tiệm chúng ta."

Dương Hoa nghe vậy tim nhất thời đập rộn lên, mặc dù nàng biết chưởng quỹ vu khống Tô Dạ, có điều cũng có thể nghe được, thuốc mình mới vừa uống là vô cùng trân quý, căn bản không phải thuốc mà gia đình các nàng có thể có được.

Tô Dạ dùng đôi mắt lạnh nhìn chưởng quỹ diễn xuất dối trá, vẫn không quên an ủi Dương Hoa không cần lo lắng.

"Chưởng quỹ, chuyện gì xảy ra vậy?"

Đám người đột nhiên bị đẩy ra truyền tới mấy tiếng quát mắng, có điều nhìn người tới là đại công tử nhà Trấn Trưởng nên cũng ngậm miệng lại, rất sợ rước họa vào thân.

"Sở thiếu gia, lại khiến cho ngài chê cười, ta đây vốn muốn hiếu kính Trấn Trưởng đại nhân một viên Tu Lạc Hoàn, bị tiểu tặc vô sỉ này trộm đi, hơn nữa. . . Còn bị nữ nhân bệnh tật này ăn mất!"

Dĩ nhiên Sở Thần Dương biết chưởng quỹ đang nói dối, một viên Tu Lạc Hoàn đủ mua cái y quán này, với lại chưởng quỹ đâu có ngu mà dâng Lu Lạc Hoàn lên?

Có điều chưởng quỹ luôn biểu hiện rất tốt ở trước mặt mình, khi mình cần dược liệu luôn đều có thể đưa vào trong tay mình trước, như vậy dĩ nhiên việc hôm nay không thể để một mình chưởng quỹ gánh vác, ai, đầu năm nay mấy đầy tớ có việc để làm rồi.

Thật ra Tu Lạc Hoàn cũng không tính là quá quý, nhưng mà nó có chỗ độc đáo là không những có thể tu bổ vết thương nặng trong ngoài, thế nhưng đối với phàm nhân mà nói, bất kể là bệnh cũ, hay là bệnh đến xương cốt, chỉ cần là nội thương thì có thể khỏi hẳn!

Cho nên ánh mắt Sở Thần Dương nhìn Tô Dạ càng nóng bỏng, hắn không tin tưởng Tô Dạ trước mắt là một đệ tử mới nhập môn mà có thể được cho Tu Lạc Hoàn, chắc chắn Tu Lạc Hoàn này có chỗ kỳ lạ, nếu không thì một đệ tử có Tu Lạc Hoàn, vậy người nhà cần gì lăn lộn tới mức như thế?

Có điều nhớ tới Tu Lạc Hoàn đã bị nữ nhân kia ăn, Sở Thần Dương thấy nhức nhối trong lòng, giống như Tu Lạc Hoàn này vốn là vật trong túi mình.

"Vị tiểu huynh đệ này, Tu Lạc Hoàn của ngươi từ đâu mà có?"

Dương Hoa giành nói toàn bộ chuyện đã xảy ra trước Tô Dạ, có điều Dương Hoa còn chưa nói hết đã bị Sở Thần Dương cắt ngang.

"Ta hỏi Tu Lạc Hoàn này từ đâu ra!"

Sắc mặt của Dương Hoa biến đổi, lúc này nàng mới hiểu được Sở Thần Dương và chưởng quỹ là cùng một nhóm, hơn nữa đối phương đặc biệt coi trọng viên thuốc Tô Dạ cho mình, chỉ sợ là khó có công bằng ở đây.

Tô Dạ lạnh lùng trả lời: "Có liên quan gì tới ngươi?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK