Mặc dù nó cũ một chút dơ bẩn một chút, nhưng mà vô câu vô thúc càng lợi cho Tô Dạ tu luyện. Lầu các bỏ hoang này không cao không thấp, tổng cộng có mười hai tầng, đối với một mình Tô Dạ mà nói quả thật có chút lớn, Tô Dạ leo từng tầng từng đến tầng cao nhất, sau đó mở cửa sổ hướng tây nam, hắn mở ra liền thấy được toàn bộ Phong Thủy Các.
Lúc ở đất bằng nó không mang cảm giác gì cho hắn, nhưng khi hắn đứng ở tầng mười hai trong lầu các, Phong Thủy Các ở trong mắt Tô Dạ lại trở nên rất đẹp.
Tuy nói lầu các bị bỏ hoang này nằm ngay góc xó xỉnh, nhưng mà theo Tô Dạ thì diện tích của Phong Thủy Các không phải là tứ phương, mà là tám cạnh bác giác của Âm Dương Đồ, dựa theo vị trí mà nói thì góc có xỉnh của hắn nằm ngay Đông chính quẻ ly và Đông Bắc quẻ chấn, mà ngược lại với mặt này vừa vặn là Tây chính quẻ khảm và Tây nam quẻ tốn [1].
[1] Đây là cách xác định hướng nhà ở bằng kinh dịch theo tài liệu xưa của Trung Quốc. Hướng nhà có tính tổng thể, nghĩa là: Nhà chỉ có thể trông về các Hướng: Bắc, Nam, Đông, Tây, Đông Bắc, Đông Nam, Tây Bắc, Tây Nam. Hướng nhà không gọi theo vòng tròn 24 cung sơn hướng, mà gọi theo cung quái của Hậu thiên bát quái. Ví dụ: Nhà phương Càn, hay phương Khảm, Ly, Chấn hoặc gọi là nhà hướng Tây Bắc, Nam, Bắc, Đông. Còn ở trong truyện thì lầu các có 12 tầng, 8 hướng, lần lượt là các hướng chính Đông, Đông Bắc, chính Tây và Tây Nam.
Tô Dạ ở cũng học được âm dương bát quái ở Linh giới, nhưng không có nghiên cứu sâu vào trận pháp, dù sao Chủng Tử chú trọng sức chiến đấu hơn.
Thì ra là như vậy...
Đông chính quẻ Ly thuộc hỏa, Đông Bắc quẻ Chấn thuộc lôi, đây chính là sấm và lửa.
Tây chính quẻ Khảm thuộc thủy, Tây Nam quẻ Tốn thuộc phong, đây chính là gió và nước.
Nếu là Phù Tu ở Phong Thủy Các, vậy dĩ nhiên sẽ cần gió nước và kị sấm lửa
Nhưng mà không cần là không phải bỏ qua luôn, phong thủy quá nặng cũng không phải là chuyện tốt, âm dương bát quái quan trọng ở sự cân bằng, chỗ gió nước đều là chỗ ở của trưởng lão chưởng môn và đệ tử, có thể nói gió nước là nơi thiên địa linh uy hội tụ rất nhiều khí tức của tu sĩ.
Còn chỗ sấm và lửa sẽ nhường cho Ngũ Trưởng Lão Khương Ngọc Thanh, dĩ nhiên Dược Tu luyện đan không thể thiếu lửa tinh thuần, như vậy sẽ cân bằng được sự tương sinh tương khắc của trận Âm Dương Bát Quái một cách hoàn mỹ.
Tô Dạ nhìn lầu các đối diện có các tầng nối nhau lên cao vút, hai góc xó xỉnh ở giữa giống như là một ngọn núi xanh biếc quanh co không dứt.
Lúc này Tô Dạ mới phát hiện hóa ra Phong Thủy Các to lớn như vậy, nhiều lầu các như vậy, hơn nữa còn trộn lẫn trận Âm Dương Bát Quái vào trong đó, không biết bọn họ phí bao nhiêu công sức, mới có thể xây một Phong Thuỷ Các cao như ngọn núi dù nó ở dưới mặt đất.
Nói là đưa thức ăn tới, nhưng mà đến lúc trưa không thấy ai tới, có điều Tô Dạ cũng không nhàn rỗi. Tay hắn cầm hắc kiếm bắt đầu tập luyện căn bản kiếm quyết, sau đó hồn hải lại tiếp tục tu luyện đóng băng kiếm quyết mà Lục Thanh Thanh truyền thụ cho mình.
"Sư huynh, cứ làm lơ Bách Gia Tô như vậy hình như không tốt lắm nhỉ?"
"Có cái gì không được, đây đều là quy củ! Ngươi thấy hắn có cung kính với sư huynh đệ chúng ta không? Muốn ăn cơm thì tự mình đi làm đi!"
"Nhưng mà ta mới vừa thấy, hình như hắn đang tu luyện căn bản kiếm quyết..."
"Hừ, không biết học được hai chiêu với Tạp Tu nào mà thôi."
Dù sao xuất thân Tô Dạ cũng là Thể Tu, hơn nữa hắn vốn thích trực lai trực vãng, cho dù ở Linh giới hắn thường trầm mặc ít nói, nhưng những đệ tử này bị đố kỵ trong lòng tác quái, muốn hạ bệ Tô Dạ, để cho Tô Dạ biết rõ thân phận địa vị của mình, không dựa vào Bách Sát thì có thể thay đổi được bao nhiêu.
"Các vị các sư huynh, xin hỏi ca ca ta Bách Gia Tô ở chỗ này à?"
Mất tên đệ tử Dược Tu kinh hãi trong lòng, quay đầu lại liền thấy ngay Bách Sát, tiểu tử này mới vừa nhập môn không ngờ lại tới tìm ca ca hắn, không biết lời bọn họ mới nói có bị hắn ta nghe hay không, nhưng mà nghe thì thế nào? Dù sao cũng một đứa bé còn hôi mùi sữa mà thôi.
Có một tên đệ tử cười nói: "Đây không phải là tiểu sư đệ Bách Sát ư, ca ca ngươi đang ở bên kia, ta dẫn ngươi đi qua."
"Ca ca!"
"Bách Sát?"
Bách Sát quay đầu nhìn tên đệ tử này, ngoan ngoãn nói: "Cám ơn sư huynh."
Tên đệ tử này cợt nhả trả lời: "Chỉ là một cái chỉ tay, không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, hai huynh đệ các ngươi cứ trò chuyện đi."
Bách Sát và Tô Dạ cứ mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau hồi lâu, người ngoài nhìn vào cảm thấy rất là kỳ quái, nhưng lại không đoán được hai người đang dùng hồn tri nói chuyện với nhau .
"Hình như tiểu tử ngươi không được chào đón lắm!"
"Dù sao ta không phải là người từng trải như tiền bối, nhưng cũng không đáng ngại."
"Tính cách của tên tiểu tử nhà ngươi thật khó chịu, lão phu chỉ có kinh nghiệm giang hồ nhiều hơn ngươi một chút, còn lại thì không dám so sánh với ngươi."
"Được rồi tiền bối, chỗ ta ngươi không cần lo lắng, ngược lại thì chỗ ngươi phải cẩn thận một chút."
"Những ông già kia căn bản không nhìn thấu ta, đều coi ta là bảo bối, ta có cái gì phải cẩn thận chứ?"
"Cẩn thận với tên đại sư huynh của ngươi kìa!"
Bách Sát suy nghĩ một chút, tên đại sư huynh kia của ngươi tên gì...
"Hoắc Đạt?"
Căn bản là Bách Sát không để lời nhắc nhở của Tô Dạ ở trong lòng, Tô Dạ cũng không giải thích cảm giác của mình với Bách Sát quá nhiều.
Một ngày trôi qua, mười ngày trôi qua, thậm chí một tháng đã trôi qua, lúc này Tô Dạ cũng đã hiểu Ngũ Trưởng Lão này căn bản không muốn quan tâm đến hắn.
Dù sao hắn cũng không ở lầu các hẻo lánh gần như không có người tới hoài như vậy, mặc dù Tô Dạ cảm thấy thanh tĩnh, nhưng học tập Dược tu không chỉ đơn giản như vậy.