Lý Xuân Lượng muốn há miệng mắng to, nhưng lại phát hiện ra rằng trong miệng mình toàn đất và rễ cây thuốc, dù có nôn thế nào cũng không thể hết sạch được, thậm chí hắn còn có thể cảm giác được có con gì đó nhỏ nhỏ đang ngọ nguậy trong miệng hắn. Nhìn thấy vẻ mặt bị ăn đủ của Lý Xuân Lượng, Lý Tuyết Tùng vừa mới như hoa lê đẫm mưa cũng không kìm được nở nụ cười, sau đó tiếp tục kéo tay Tô Dạ, nhỏ giọng nói: “Lý Xuân Lượng này lòng dạ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.