Tô Dạ rất bình tĩnh, đồng thời cũng bất đắc dĩ, Tô Dạ chưa từng cho rằng bản thân hắn là một người có lương tâm, nhưng hắn cũng không cho rằng hắn là một người hung hãn tàn bạo.
Có điều qua thời gian năm năm trong thế giới [Linh], tự bản thân Tô Dạ đánh giá hắn đã có nhiều thay đổi, tuy nhiên hắn vẫn vô cùng bài xích việc chủ động giết chóc như trước, bản chất của thế giới này chính là ai thích ứng được với cá lớn nuốt cá bé thì mới tồn tại được, Tô Dạ cũng không nằm ngoài số đó.
Sự áy náy trong lòng khó có thể áp chế được khát vọng sinh tồn, mà hiện giờ lại có người muốn mạng hắn, lúc này một chút sự thương xót còn lại trong lòng Tô Dạ đã không còn, bởi vì không phản kháng thì sẽ chết, nếu chết rồi, mẹ hắn phải làm sao?
Lúc còn ở thế giới [Linh], các hạt giống đã huấn luyện qua vô số lần kẻ địch là tu sĩ loài người, thiên bẩm của các hạt giống cao đến mức ngạc nhiên, hơn nữa dưới sự ép buộc giống như thiết huyết địa ngục trong thế giới [Linh], không có ai dám chỉ cậy vào có thiên bẩm mà không chịu nỗ lực, chắc chắn hậu quả sẽ chết thảm.
Hai mươi bảy và bốn mươi ba ăn ý dập tắt ánh lửa bên người, đám người Thái Nguyên đột nhiên bị mất đi nguồn sáng, đợi đến lúc hỏa phù chiếu rọi tầm nhìn lần nữa, mười tám và Tô Dạ đã chuyển từ bị động thành chủ động, áp chế được tu sĩ.
Vương Bính Thần nắm chặt trường đao trong tay không nhúc nhích, nhưng trong lòng vẫn thấy kỳ lạ khó hiểu, đối phương chỉ có sáu người mà lại dám xông tới, nhìn các hạt giống có phần quá non nớt trong ánh lửa, trong lòng Vương Bính Thần dâng lên dự cảm không lành.
Nhưng tên đã lên dây không thể không bắn, Thái Nguyên cơ trí, không cho phép Vương Bính Thần đứng ngoài mà chỉ có thể bất chấp xông lên giết choc. Hắn ta nghĩ không thông, bên hắn có ba mươi người sao có khả năng thua được, đối phương chỉ có sáu người cảnh giới Ngưng Dịch, không thể có khả năng thắng.
Đạo lý nói thì hay lắm, nhưng phải xem thực tế.
Bên Thái Nguyên đa phần là phù tu, bên Vương Bính Thần thì đao tu chiếm đa số, nhìn sơ qua thì tu sĩ có ưu thế về số lượng người hơn, vốn hắn ta cho rằng có thể kết thúc trong nháy mắt, bắt đối phương phải bỏ vũ khí đầu hàng, nhưng thực tế lại khác hẳn với bọn họ nghĩ.
Tô Dạ như hổ vào bầy dê, trường kiếm đen nắm trong tay bay lượn nhịp nhàng như bướm, chỉ trong thời gian vài giây, Thái Nguyên đã nghe thấy bên cạnh không ngừng vang tiếng kêu rên đau đớn.
Tô Dạ rất thông minh, hắn không vội chạy đi giết người, bên đối diện đông người, giết một người đương nhiên là dễ, nhưng lãng phí thời gian không nói còn dễ bị bao vây, nếu đã như vậy, tuy Tô Dạ có trường kiếm sắc bén trong tay, cũng chỉ có thể bị ép về phòng thủ.
Đêm tối không công bằng, các hạt giống đã được huấn luyện vô số lần trong đêm tối, sức chiến đấu ban đêm của bọn họ không kém hơn so với ban ngày là bao, thậm chí có nhiều hạt giống lại còn thành thạo chiến đấu trong đêm, ví dụ như Tô Dạ.
Tô Dạ không biết vì sao, một khi màn đêm buông xuống, bản thân hắn sẽ trở nên bình tĩnh đến kỳ lạ, mà ẩn sâu dưới sự bình tĩnh đó là sức sống không thể khống chế. Lúc còn nhỏ hắn không cảm nhận được quá rõ ràng, mãi đến khi ở [Linh] mấy năm, loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt hơn.
Hăng chí và bình tĩnh vốn là hai trạng thái hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng lại xuất hiện cùng lúc trên người Tô Dạ. Mà Tô Dạ lại không cảm thấy quá mâu thuẫn, ngược lại còn có cảm giác khống chế trong lòng bàn tay, không gì không làm được.
Mỗi lần Tô Dạ vung thanh trường kiếm lên, là có một bộ phận nào đó trên cơ thể của tu sĩ bị chặt đứt, không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng lại cực kỳ phiền toái, cho dù là không trúng thì Tô Dạ cũng có thể nhanh chóng lùi ra tìm một mục tiêu khác.
Bây giờ Thái Nguyên mạng theo đầu óc trống rỗng, ngơ ngác, mắt đỏ hồng, tốc độ thi triển hỏa phù trong tay càng lúc càng chậm lại, tuy nhìn không rõ nữa, nhưng mùi máu vẫn quanh quẩn bên mũi, tiếng kêu thảm thiết ù ù bên tai.
Mười mấy tu sĩ hoặc là nằm la liệt trên đất, hoặc là dìu nhau, trên người ai nấy đều có nhiều vết máu, Tô Dạ giống như một con dơi linh hoạt, không bắt được mà cũng không đuổi được, sát khí trong tay quá sắc bén, cho dù là trường đao hay là thiền côn mềm oặt giống như một tờ giấy, các tu sĩ không bị thương sợ hãi đứng tụm lại một chỗ, quá sợ bản thân thiếu một cánh tay hay một cái chân.
Ký ức của Thái Nguyên như xuyên đến khoảng thời gian hơn hai mươi năm trước, một con mãnh thú hung ác, lúc nửa đêm đã xông vào một thôn làng. Màu máu đỏ tươi làm mờ đôi mắt, tiếng kêu khóc ù quanh lỗ tai.
Thái Nguyên tuyệt vọng nhìn mãnh thú trước mặt không kiêng kỵ giết chóc, đôi răng nanh sắc bén, móng vuốt sắc nhọn của nó không phải để cướp đi sinh mạng, mà giống như đang đùa giỡn. Mỗi một thôn làng đều bị phá tan tác, nhưng vẫn cố kéo hơi tàn, ôm ấp hy vọng, cảm nhận được sự hưng phấn khó diễn tả của mãnh thú, toàn thân Thái Nguyên bất giác run rẩy, ánh lửa thôn trang ngập trời, lại không cảm nhận được tia ấm áp nào. . .
Thái Nguyên còn sống, hắn ta không biết là mãnh thú đã bỏ quên hắn ta, nó chơi chán rồi nên bỏ đi.
Cả thôn trang chỉ còn lại một mình hắn ta sống sót, lúc một tu sĩ của môn phái nào đó gần đấy đi ngang qua, đúng lúc nhìn thấy thảm cảnh của thôn trang. Ông ta phát hiện vẫn còn có một đứa bé vẫn sống sót, bèn đưa Thái Nguyên về môn phái. Thái Nguyên giống như biến thành một người khác, từ một đứa trẻ ríu rít từ sáng đến tối liền trở nên trầm mặc lạ thường, người bên cạnh đều lầm tưởng rằng nó bị câm.
Nhưng Thái Nguyên lại có thiên phú trở thành phù tu, bởi vậy được môn phái dần dần bồi dưỡng. Thái Nguyên rất ưu tú, nhưng không được coi là xuất chúng, có điều bởi vì trầm mặc giống một người câm nên Thái Nguyên hầu như không có bạn bè, đương nhiên hắn ta cũng không cần bạn bè, thậm chí Thái Nguyên ngây ngô không biết ý nghĩa tại sao mình lại tồn tại.