Người này có một khuôn mặt rất trẻ, cũng tầm như Tô Dạ, nhưng khóe mắt ánh lên những tang thương khó mà che giấu, nhưng trong mắt hắn có lóe lên tia sáng, tựa như ngọn lửa đã thiêu đốt trăm ngàn năm, ngọn lửa hồn nhiên như trẻ thơ. “Không thú vị.” Tô Dạ thành thật đáp. “Ừm… vậy thì trò chơi tiếp tục.” Người đàn ông trẻ biến mất. Tất cả đèn đuốc sáng rực trong cung điện chốc lát lại trở thành một màn đêm tối đen, sau đó các bức tường lại bắt đầu di...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.