Đây là hẹn chiến giữa tu sĩ, xé rách ống tay áo chính là tiêu chí.
Sở Thần Dương không nghĩ tới mình lại bị một thằng nhóc vẫn còn là Tạp Tu hẹn chiến, đây thực sự chính là vũ nhục hắn một cách trực tiếp!
Hẹn chiến có thể cự tuyệt, nhưng Sở Thần Dương không có lý do cự tuyệt, bởi vì đối phương là tiểu hài tử? Mọi người đều nói một năm sau chính thức nhập môn hãy đến chỉ giáo, điều này cũng không có vấn đề gì.
Hơn nữa Sở Thần Dương cũng không muốn cự tuyệt, hôm nay mặt mũi bị vả đến phát đau, cự tuyệt hẹn chiến này, chỉ sợ hắn thật sự trở thành trò cười, đừng nói từ nay về sau uy vọng ở trong thị trấn bị giảm xuống, nếu truyền tới môn phái thì đúng là làm mất mặt người lớn.
Thà thắng còn đỡ, nhiều nhất bị người lên án khi dễ tiểu hài tử, nếu thua…… chắc chắn khả năng sẽ bị trục xuất khỏi môn phái, bất kể là môn phái nào cũng không cần phế vật.
Nghĩ như thế khiến Sở Thần Dương giận đến tức cười, quát về phía xe ngựa: “Quả thật là anh hùng thiếu niên, răng chưa mọc đã dám hẹn chiến với người khác, ta nhận!”
“Đánh nhau chứ không phải cắn người, có liên quan gì tới răng có mọc hay không, chẳng trách ngươi không phân biệt được thị phi, hóa ra là đầu óc không dùng được.”
Tô Dạ chỉ thuận miệng nói, nhưng hắn không biết Sở Thần Dương lại nghe thấy rõ được những lời này, thiếu chút nữa hắn ta tức hộc máu hận không thể chia năm xẻ bảy Tô Dạ ngay lập tức.
Về đến nhà, Tô Dạ vừa dàn xếp cho Vương Lâm xong, đã bị Dương Hoa kéo lại bắt đầu nói chuyện, trước kia đều là Tô Dạ nghe Dương Hoa nói, mà hôm nay là Dương Hoa nghe Tô Dạ nói.
Vốn dĩ Tô Dạ chỉ kể đơn giản tình hình gần đây một chút, nhưng dưới sự dò hỏi không ngừng của Dương Hoa, hắn đều phải nói kỹ càng cho Dương Hoa chuyện bắt đầu từ ngày rời đi đến giờ, .
Tô Dạ chưa từng rời khỏi Dương Hoa một thời gian dài như vậy, sao Dương Hoa không nhớ Tô Dạ chứ, thậm chí mỗi ngày đều tới cửa hàng chờ con, tuy rằng Dương Hoa biết việc nam nhi nên lang bạt tứ phương.
Chờ Tô Dạ nói xong, Dương Hoa thương con lại sốt ruột tận tình khuyên bảo Tô Dạ một đống đạo lý xử sự làm người.
Dương Hoa hàn huyên với Tô Dạ hồi lâu, mới nhớ tới Tô Dạ còn dẫn theo một người trở về, có chút áy náy nói: “Ngại với Lý tiên sinh quá……”
Lão Lý xua tay nói: “Phu nhân không cần khách khí như vậy, gọi ta lão Lý là được.”
Dương Hoa thấy an tâm, xem ra người ở môn phái Tô Dạ đều là người tốt.
“Hôm nay được Lý tiên sinh chăm sóc, nhưng vì hàn xá đơn sơ, chỉ có thể chiêu đãi đơn giản một chút.”
Lão Lý khẽ mỉm cười nói: “Tô Dạ rất lễ phép ở sư môn, được lòng sư huynh sư đệ, mà điều đó không thể thiếu công dạy dỗ của phu nhân.”
Tô Dạ học kiếm quyết cơ sở rất nhanh lại còn thông thạo, thường xuyên chỉ đạo sư huynh sư đệ Tạp Tu một chút, hỏi gì đáp nấy không kiêu không nóng nảy, bởi vì nhân duyên của Tô Dạ ở Tạp Tu rất tốt, đó cũng là nguyên nhân tại sao Ngưu Tráng Tráng cam nguyện cho Tô Dạ một viên Tu Lạc Hoàn, mà Phùng Lãng lại rút một chút thời gian để cho Tô Dạ về nhà.
“Tô Dạ là hài tử ngoan, đáng tiếc ta……”
“Mẫu thân!”
Dương Hoa biết nói thêm nữa sẽ khiến Tô Dạ không vui, nên không nói gì, trong nhà còn có chút rau và thức ăn chín, có điều Tô Dạ đã trở lại thì Dương Hoa không có cơ hội ra tay.
Chỉ chốc lát sau, nửa con gà quay, một dĩa rau xanh, dĩa đậu hủ nhỏ, bốn cái màn thầu, còn có một vò rượu trắng tự ủ do Vương Lâm mang đến.
Dương Hoa thật sự có chút ngượng ngùng, sư huynh Tô Dạ đánh xe đưa Tô Dạ về nhà, mà người trong nhà chuẩn bị đồ ăn có chút keo kiệt.
Tất cả tâm tư của Dương Hoa đều biểu hiện trên mặt, lão Lý nhìn thấy rõ ràng, bèn giơ chén nhỏ chứa đầy rượu trắng nói: “Đồ ăn không sao cả, chỉ cần có rượu lão Lý ta đã cảm thấy mỹ mãn.”
Tô Dạ biết Lý sư huynh giúp mẫu thân giảm bớt xấu hổ, hắn rất cảm kích, nên liên tục rót rượu cho Lý sư huynh và Vương Lâm, tuy rằng đồ ăn hơi đơn giản chút, có điều không khí bữa cơm cũng khá hòa hợp.
Cơm chiều qua đi, ngoại trừ việc Tô Dạ nói cho Dương Hoa chuyện về Tu Lạc Hoàn, còn trấn an Dương Hoa, người trấn trên sẽ không vào trong thôn tìm Dương Hoa gây phiền toái, hiện tại cũng không cần đến y quán ở trấn trên, mỗi ngày chỉ cần tu dưỡng bình thường là đủ rồi.
“Vương thúc, thật sự cảm ơn thúc đã chăm sóc mẫu thân trong mấy tháng nay, thế nên……”
“Là việc nên làm, là việc nên làm…… Vậy mẫu thân ngươi hết bệnh rồi, ta không ở đây thêm nữa.”
Chính Vương Lâm cũng nói không rõ hắn đang cao hứng hay là thất vọng, Dương Hoa khỏi bệnh đương nhiên hắn phải vui vẻ đến không chịu được, nhưng này cũng đồng nghĩa với Dương Hoa không cần hắn chăm sóc nữa, cho nên Vương Lâm cũng dứt khoát, đứng dậy muốn rời đi.
“Trên người của ngươi đều là vết thương, đã trễ thế này còn muốn đi đâu?”
Vương Lâm nhìn Dương Hoa cười ngây ngốc: “Không có việc gì, ngày mai là sẽ tốt thôi.”
Dương Hoa nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc của Vương Lâm bèn phỉ nhổ: “Tên ngốc nhà ngươi còn không mau nằm lại đây.”
Vương Lâm giật mình lập tức đáp: “Ta đã đồng ý với Tô Dạ, buổi tối không thể vào nhà, ta ngủ ở trong viện là được rồi.”
Dương Hoa thấy bộ dạng Vương Lâm như vậy thì giận sôi máu mắng: “Tên ngốc nhà ngươi, như thế này sao có thể ngủ ở ngoài, nếu miệng vết thương bị nghiêm trọng hơn thì sao bây giờ?”
Tô Dạ cảm thấy cao hứng cho mẫu thân từ đáy lòng, quả nhiên hắn không nhìn lầm Vương Lâm, mấy tháng nay Vương Lâm chăm sóc mẫu thân cẩn thận tỉ mỉ, đặc biệt là xung đột ở trấn trên, Vương Lâm bảo vệ Dương Hoa phía sau, rõ ràng hắn thấy được khủng hoảng ở trong mắt Vương Lâm, hắn biết cũng có lúc Vương Lâm sợ hãi, nhưng mà Vương Lâm sợ hãi Dương Hoa bị thương hơn, cho nên Tô Dạ mới yên tâm để mẫu thân và Vương Lâm ở bên nhau.