Mục lục
Tam Thiên Kiếm Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các vị đệ tử bắt đầu vây lại tham thảo sôi nổi, bọn họ nhiệt tình như lửa giống như đặt mình trong ngày hè, sau đó lôi kéo Tô Dạ tỷ thí thống khoái một ngày, bất kể Tô Dạ thắng hay thua thì hắn đều học tập được rất nhiều, mà mọi người càng học được nhiều ý tưởng mới mẻ phá vỡ suy nghĩ cố hủ từ trên người Tô Dạ.

Buổi tối Tô Dạ trở lại chỗ ở Vương Cương, nói cho Vương Cương về thu hoạch hôm nay.

“Ngươi biết vì sao ta không truyền thụ công pháp Thể Tu cho ngươi, mà trực tiếp cho ngươi đến Diễn Võ Đường thực chiến với đông đảo sư huynh không?”

Một ngày nay Tô Dạ thực chiến không những học được kỹ xảo trong chiến đấu, mà hắn còn biết dụng ý của Vương Cương.

“Sư phụ không muốn ta bị công pháp trói buộc, mà muốn ta phát huy sức sáng tạo của mình nhiều hơn.”

Vương Cương gật đầu vừa lòng nói: “Chiến đấu không phải so đấu về thể lực ai trụ được ba ngày ba đêm, rất nhiều trận chiến đều được kết thúc trong chớp nhoáng, phán đoán trong nháy mắt có thể quyết định thắng bại, thậm chí là sinh tử, đôi khi phản ứng theo bản năng còn đi trước suy nghĩ.”

Đây là phương thức Vương Cương dạy dỗ đệ tử, Tô Dạ là đệ tử đầu tiên của Vương Cương, ông cho rằng bề ngoài Tô Dạ có chút trầm mặc quái gở, nhưng có được sức tưởng tượng vô cùng phong phú, năng lực tiếp thu cái mới mẻ và năng lực thích ứng cũng rất mạnh, không bám vào một khuôn mẫu dạy dỗ sẽ có lợi cho Tô Dạ trưởng thành hơn.

“Sư phụ, đồ nhi có một chuyện muốn nói.”

“Chuyện gì?”

“Đồ nhi và Sở Thần Dương có hẹn chiến ở Trường Bạch Môn.”

Tô Dạ nói sự việc lần đó trở về phát sinh xung đột với Sở Thần Dương, sau đó hẹn chiến với hắn ta cho Vương Cương nghe không thiếu một câu, rồi an tĩnh nhìn Vương Cương.

Vương Cương nghe xong cười ha hả: “Làm vậy là tốt lắm! Đây mới là đệ tử của Thạch Sơn Môn ta, đây mới là đệ tử của Vương Cương ta.”

Tô Dạ biết hẹn chiến có chút lỗ mãng, có điều phản ứng của Vương Cương làm Tô Dạ cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.

“Chiến, khẳng định phải chiến, có điều nghe ngươi nói Sở Thần Dương kia đối mặt với lão Lý còn có chút kiêng kị, hẳn là tới Thôn Khí Cảnh, tuy rằng ngươi cũng tới Thôn Khí Cảnh, nhưng hẳn là hắn ở cảnh giới này lâu hơn ngươi……”

Vương Cương nhìn Tô Dạ, trong mắt sáng ngời có thần nói: “Có điều chiến đấu không chỉ xem mỗi cảnh giới cao thấp, hôm nay chắc ngươi cũng ý thức được điểm này rất rõ.”

Tô Dạ yên lặng gật đầu, cuối cùng Vương Cương xoa đầu Tô Dạ nói: “Nửa năm sau, chờ ngươi nắm giữ nhiều kỹ xảo chiến đấu thì tới cửa khiêu chiến.”

Từng ngày từng ngày túy thân, thực chiến.

Từng đêm từng đêm cố thần, dưỡng hồn.

Nửa năm sau Tô Dạ đã nắm giữ tinh túy của 《 Toái Thạch Quyền 》 và 《 Thác Cốt Chỉ 》, đệ tử tỷ thí với Tô Dạ nếu bị Tô Dạ tiếp cận, như vậy rất nhanh sẽ bị Tô Dạ khóa khớp xương không thể động đậy, sức lực trong người cũng không chỗ để dùng.

Mà Toái Thạch quyền của Tô Dạ lúc nhanh lúc chậm, rất dễ dàng làm đối thủ xuất hiện ngộ nhận, sau khi Tô Dạ bắt lấy sơ hở tiếp cận, uy lực của Thác Cốt Chỉ lại gia tăng.

“Tô sư đệ.”

“Phùng sư huynh.”

“Nghe Tô sư đệ muốn đến Trường Bạch Môn thực hiện hẹn chiến, sư thúc Vương Cương phó thác ta đi với ngươi.”

Tô Dạ vô cùng cảm động và vui mừng, không ngừng nói lời cảm tạ.

“Có điều đừng nóng nảy, Tô sư đệ ngươi hẳn là vẫn chưa hiểu biết phương thức chiến đấu của Phù Tu nhỉ?”

Tô Dạ biết ý tốt của Phùng Lãng, tuy hắn đã giao lưu tham thảo với Kiếm Hồn từ sớm, hơn nữa đã có ứng đối, cho nên mới học 《 Thác Cốt Chỉ 》 mà không phải 《 Phích Lịch Thối 》 hung ác hơn.

Phùng Lãng hiếm khi nghiêm túc nói: “Chỉ còn mười ngày nữa, kế tiếp ngươi chuẩn bị chiến đấu với Phù Tu cho tốt, chúng ta cũng không sợ hãi, nhưng cũng không được khinh thường.”

Tuy Tô Dạ chưa từng chiến đấu với phù tu, nhưng Tô Dạ có “Thư các Tam Thiên” của Đông Phương Khải Dương, Đông Phương Khải Dương đã chỉnh lý lại phương thức chiến đấu của phù tu rồi truyền vào trong hồn hải của Tô Dạ.

Tô Dạ bắt đầu nghiên cứu cách đánh của phù tu, biết người biết ta mới có thể tránh được họa đến thân. Tô Dạ phát hiện phù tu tương đối khắc chế thể tu, phạm vi công kích của phù tu vừa rộng lại có khoảng cách xa, gần như các thể tu chỉ có thể bị động chịu đòn.

Hơn nữa phù tu cũng không có khả năng đánh gần như trong tưởng tượng, cận chiến chỉ là tương đối mà thôi, điều khiển con rối cũng là một nhánh nhỏ của phù tu, phù tu đã có thể khắc được bùa chú trên linh phù, vậy thì tương tự cũng có thể điêu khắc được trên binh khí lên trên con rối sắt thép hình người

Giữa hai bên có hai điểm khác biệt, điểm thứ nhất, tác dụng của linh phù là chứa đựng và phóng thích, nói đơn giản hơn thì chính là đặt linh uy của trời đất vào một loại giấy đặc biệt làm vật dẫn, sau đó lúc chiến đấu sẽ là phóng thích linh uy kia ra ngoài thành phương thức công kích chủ yếu.

Điểm thứ hai, cách đánh của phù tu gần như chỉ dựa vào linh phù, còn con rối của khôi lỗi sư lại rất kỳ quặc, có thể tách ra chiến đấu đơn độc, cũng có thể chiến đấu theo kiểu giấu mình giống như mặc khôi giáp lên, cho nên mới nói năng lực cận chiến của Khôi Lỗi Sư cũng không hề thua kém thể tu chút nào, thậm chí còn có thể thay đổi nhiều cách đánh để chiến thắng thể tu.

Tô Dạ không biết Sở Thần Dương rốt cuộc là phù tu truyền thống hay Khôi Lỗi Sư, càng không xác định được trong vòng một nghìn năm nay phù tu đã thay đổi như thế nào, rất may Phùng Lãng đã giúp Tô Dạ có những chuẩn bị cuối cùng.

Mấy ngày liền Tô Dạ cũng không tới Diễn Võ đường, mà cùng Phùng Lãng tu luyện để chuẩn bị cho cuộc chiến với phù tu.

Từng khối núi đá lớn lấy Tô Dạ làm trung tâm, tạo thành một vòng tròn với bán kính hai mươi mét.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK