Hắn đã coi như là nhân tài tinh anh của thế giới Tiểu Thiên, nhưng sự chệnh lệch giữa các tu sĩ không có dị nặng và cách hạt giống, không thể dựa vào cảnh giới tu vi là có thể lấp đầy được.
Nhưng báo động về hiểm nguy không ngừngxuất hiện trong đầu hắn, Tô Dạ chỉ có thể tạm tránh mũi nhọn, hợp lại vơi mười tám, giải quyết đao tu Vương Bính Thần trước đã rồi giải quyết Thái Nguyên sau cũng không muộn.
Có hai lý do khiến mười tám phải đối mặt với hơn ba mươi tên tu sĩ mà không hề sợ hãi. Thứ nhất là vì năng lực cá nhân của hạt giống rất mạnh, sức chiến đấu thực tế vượt xa tu vi của tu sĩ phổ thông.
Trải qua năm năm như địa ngục, không chỉ để lại vết sẹo đáng sợ trong tâm trí mà mỗi bó cơ, mỗi giọt máu trên thân thể, nó cũng để lại một ký ức không thể xóa nhòa.
Sự hiểu biết về thế giới, về bản chất con người đã thay đổi đáng kể từ thời thơ ấu, cũng vì duy trì quan niệm này mới có thể sống tới bây giờ.
Những người bướng bỉnh không chịu thay đổi bản thân không phải bị đưa đi bào thành tiêu bản cũng biến mất không tiếng động trong đêm rồi, trong lòng mỗi hạt giống đều hiểu rằng những người kia sẽ không vể được nữa, hạt giống cũng biết đây là cách cảnh cáo và uy hiếp hiệu quả nhất đối với những hạt giống còn lại.
Mọi hạt giống như được bảo đảm sinh mạng, nhưng thực tế lại ở dưới tình huống hoàn toàn ngược lại, điên cuồng hấp thụ đủ loại tri thức, học tập đủ thứ năng lực có thể làm cho mình mạnh mẽ hơn. Ngày đêm bị cưỡng chế truyền thụ tài nguyên còn xa xỉ hơn bảo vật trời đất, cho dù là một người bình thường, sức mạnh cũng có thể vượt qua thiên tài thứ thiệt rồi.
Cho dù như vậy, nếu quả thật so sánh, sáu người hạt giống cũng không phải là đối thủ của hơn ba mươi tu sĩ, nhưng đối phương cũng không đoàn kết, hoặc có thể nói vốn không phải tu sĩ của một thế giới làm sao có thể đồng lòng đối ngoại?
Một đám người chỉ nhìn dáng vẻ cũng biết mỗi kẻ một ý, nhưng kế hoạch không bằng ứng biến nhanh, Tô Dạ hiểu rõ nhất định phải giải quyết nhanh một phần trong đó, nếu không dưới sự uy hiếp tính mạng, những người này không bị vướng mắc lợi ích sẽ bị hoảng sợ tụ tập lại một chỗ, khi đó nhóm hạt giống có thể gặp phiền phức.
Do đó mà thời gian cấp bách, Tô Dạ lựa chọn phương pháp làm kẻ thù bị thương, hiệu quả tốt hơn nhiều so với giết địch, cho dù cuối cùng đám tu sĩ đoàn kết lại, một đám tàn binh có thể có bao nhiêu sức lực và khí thế chiến đấu chứ.
Hơn nữa, ngay từ đầu mười tám và nhóm Tô Dạ cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt, đây là nơi bí mật của dị tộc khắp nơi, hạt giống là tu sĩ không phải là bằng hữu nhưng cũng không phải địch thủ của nhau, giống như nước sông không phạm nước giếng. Dù sao vừa bước vào mọi người vẫn không có bảo bối gì, cho dù cuối cùng cũng chém giết nhau, cũng có thể vì tranh đoạt kho báu bí mật chiến đấu vì lợi ích.
Nhưng hai mươi ba lại không kiêng kỵ việc giết tu sĩ loài người chút nào, gây ra cục diện hiện hiện nay cũng có thể là hai mươi ba cố tình xuống tay tàn độc. Bất kể như thế nào cũng khiến oán khí của mười tám và nhóm Tô Dạ càng dày đặc hơn đối với hai mươi ba, quyết tâm muốn nhốt hai mươi ba ở lại bên trong bí cảnh này vĩnh viễn.
Vương Bính Thần vận động bả vai mạnh mẽ tràn đầy sức sống, bắp thịt như thành lũy tràn đầy sức mạnh. Nhưng bây giờ Vương Bính Thần lại cực kỳ buồn rầu phát hiện không thể phát huy toàn bộ năng lực của chính mình.
Chiến đấu ban đêm vốn sẽ hạn chế tầm nhìn và độ chính xác, ưu thế quân số đông lại trở thành cản trở của Tô Dạ. Tô Dạ như hổ giữa bầy dê khiến Vương Bính Thần không thể xuống tay, phương thức vừa đánh vừa chạy càng khiến Vương Bính Thần nghiến răng muốn nứt. Sư huynh đệ bên cạnh không ngừng ngã xuống kêu rên, nhưng bản thân hắn còn không bắt nổi góc áo của Tô Dạ, tiếp tục như vậy toàn quân bị tiêu diệt chỉ là vấn đề thời gian.
Bên phía Thái Nguyên phát điên giống như cuồng oanh loạn tạc, ngăn chặn hoàn toàn hai mươi bảy và bốn mươi ba, may mà còn có mười tám che ở phía trước, không để cho một tu sĩ nào có cơ hội lợi dụng.
Tô Dạ lướt qua đám Thái Nguyên, như thoi đưa ở trong đám người của Vương Bính Thần, có thể ví với con dơi giảo hoạt bay theo gió, khó có thể nắm bắt. Ban đầu Vương Bính Thần định chiếm lợi thế ở phía sau, lại không ngờ Tô Dạ to gan lớn mật lại dám một mình xâm nhập vào bên trong đám tu sĩ, Vương Bính Thần càng không ngờ Tô Dạ làm tổn thương nguyên khí của bọn họ dễ như trở bàn tay, rõ ràng chỉ là một tên oắt con cảnh giới Ngưng Dịch sơ kỳ, sao có thể lợi hại đến thế?
Vẻ hung ác hiện rõ trên mặt Vương Bính Thần, hắn một mực đuổi theo Tô Dạ, nhưng Tô Dạ không cho hắn thời cơ tới gần, mỗi tu sĩ bị thương đều thành một chướng ngại vật tốt.
Vương Bính Thần vẫn bỏ mặc không quan tâm, như vậy Tô Dạ có thể giết sạch mọi người. Vương Bính Thần tỏ vẻ khó tin với khả năng này, nhưng chính ở đây Tô Dạ trong mắt hắn cực kỳ nguy hiểm.
Trò chơi mèo bắt dơi ở phía sau vẫn tiếp tục, trong thời gian không tới một nén nhang, hai bên Thái Nguyên và Vương Bính Thần lại bị thương gần hai mươi người, trong đó có ít nhất mười người thân thể tàn phế, bị thương nặng đến không thể cầm binh khí chiến đấu, thậm chí có nguy cơ mất mạng.
Tô Dạ biết điều lui về trong phe mình, Vương Bính Thần vẫn liên tục đuổi theo, nếu quả thực bị Vương Bính Thần túm được, chỉ sợ rất khó rút để lui toàn vẹn.
Đám người Tô Dạ Thái Nguyên và Vương Bính Thần tiếp tục giương cung bạt kiếm. Không biết tại sao, Tô Dạ cảm thấy máu tươi bắn trên mặt đã khô nhưng mùi hương vẫn nồng đậm, nóng bỏng trên da, châm chích thần kinh của Tô Dạ.
Tô Dạ cúi đầu liếc trường kiếm màu đen trong tay, dường như đã tìm được ngọn nguồn, chuôi của trường kiếm màu đen tản ra tia máu kỳ dị dưới ánh sáng nhạt.
Có tiếng khóc thầm, gào thét, hô hoán, khát khao tắm máu, thậm chí Tô Dạ có ảo giác tinh thần cũng bị trường kiếm màu đen này khống chế.
"Qủa nhiên là một thứ hung khí lâu năm. . ."
Không ai để ý Tô Dạ nói một mình, bởi vì giờ khắc này mỗi người đều khẩn trương cầm binh khí trong tay. Ban đầu nhìn qua thế lực hai bên tương đương nhau, nhưng theo thời gian, ưu thế dần dần nghiêng về phía Tô Dạ.