“Ngày mai? Ngày mai thì người đã sớm chạy mất rồi!” “Vương chưởng quỹ, chúng ta cũng không giấu diếm gì, chúng ta đều là đến đây vì cô nương bên trong!” Trước cửa Thiên Châu lâu lại bắt đầu ồn ào lộn xộn, mà Dự Cảm của Tô Dạ cũng đã chắp vá lại tất cả ngọn nguồn mọi chuyện thành hình ảnh rõ ràng, xuất hiện trong đầu hắn. Tô Dạ bất đắc dĩ thở dài: “Sao mà ngươi lại gây ra phiền toái lớn đến như vậy?” Tô Dạ không muốn lội vào vũng nước đục này,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.