Mục lục
Tam Thiên Kiếm Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời giải thích của Bạch Sát khiến đám người Tô Dạ bừng tỉnh ngộ ra, quả nhiên chữa trị cho mọi người chính là năng lực lớn nhất của Độc Giác Thú kia, dù sao cũng không phải là thuần chủng, không có được năng lực khởi tử hồi sinh dù chỉ còn xương trắng như Độc Giác Thú chân chính.

"Bảo tàng lớn nhất trong bí cảnh này không phải là thiên địa dị bảo gì hết, cũng không phải những sinh mệnh thể ngoại tộc như chúng ta, mà là bảo tàng do chủ nhân lưu lại."

Tô Dạ im lặng không nói, đám người mười tám cũng mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng, không khí thật lúng túng.

"Bảo tàng của Nghịch Đạo Loạn Thường! Các ngươi không có chút phản ứng nào sao! Các ngươi khinh thường chủ nhân của ta?"

Đối mặt với Bạch Sát đang điên cuồng vung râu, mọi người nhanh chóng cười làm lành nói: "Bảo tàng của vị Đại năng siêu phàm ở cấp bậc đó đâu phải loại phàm phu tục tử (6) như chúng ta có thể chạm tới, chúng ta chính là hái hoa bứt cỏ đã cảm thấy thỏa mãn, đúng không mọi người?"

Tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý, Bạch Sát cũng không còn lời gì để nói, vậy đến bí cảnh để làm gì?

Du sơn ngoạn thủy(7) thưởng thức phong cảnh dị giới?

Nhìn bộ dạng ngươi đẩy ta, ta nhường ngươi của mấy người này, Bạch Sát thật sự tức giận, vốn hắn chính là muốn dụ dỗ đám thiếu niên trước mặt, ngộ nhỡ có những người khác có thể trò chuyện với Kiếm Hồn thì sao?

Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là Tô Dạ, đây cũng là muốn tạo một chút sương mù(8) để che dấu giúp Tô Dạ, nhưng hắn không nghĩ tới là, đám thiếu niên này không những không cảm kích, lại còn chán ghét như tránh tà, tính tình nóng nảy của Bạch Sát lập tức bùng phát!

"Ha ha, đi theo ta, cùng đi xem bảo tàng, ai có được chính là vận may của người đó!"

"Đám người phàm tục chúng ta, sao có thể may mắn..."

"Tất cả im miệng cho ta, một người cũng không chạy được!"

Nhìn thấy sợi râu của cây nhân sâm bắt đầu dài ra, lại trở nên cứng rắn, vẻ mặt mọi người không tình nguyện đồng ý, lại có loại người tặng bảo bối còn không nhận, điều này khiến Bạch Sát tức ngực khó thở, quả thật muốn đi tìm những tu sĩ kia chém giết sảng khoái một trận!

Lúc này Tô Dạ kết thúc vấn đề nói: "Tiền bối, lần thí luyện này của chúng ta, gặp phải đồng môn phản bội ám toán(9), nếu không báo thù này, trong lòng khó mà an ổn!"

Từ lúc biết được lịch sử của cuộc quyết chiến ngàn năm trước, Bạch Sát đặc biệt oán hận hai chữ "phản bội", nếu là quyết chiến đường đường chính chính, vậy sống chết do mệnh, thành bại do trời, tuy Bạch Sát cũng không phải hạng người lương thiện, nhưng dù là loại người ác độc như lão Hắc cũng tuyệt đối sẽ cho rằng phản bội là điều sỉ nhục lớn nhất, cho dù ở bất cứ đâu, kẻ phản bội cũng thể được tha thứ!

"Hả? Nói nghe một chút!"

Giấu đi thân phận của Linh và hạt giống, Tô Dạ kể lại hoàn chỉnh chuyện đã trải qua cho Bạch Sát nghe, Bạch Sát nghe xong cực kỳ khinh thường nói: "Đồng môn tương tàn thì có thể hiểu được, nhưng lợi dụng người ngoài giết hại đồng môn, thì dù ở bất cứ đâu cũng sẽ bị truy sát đến chân trời góc bể, chờ lão phu rời khỏi bí cảnh này, cũng muốn gặp đương kim Thánh tu một lần!"

"Tiền bối chuẩn bị rời khỏi bí cảnh?"

"Chủ nhân đã qua đời, ta ở lại đây cũng không còn ý nghĩa, chủ nhân không xem trọng bất cứ thứ gì ngoài chủ mẫu, chúng ta cũng bởi vậy mà chịu ảnh hưởng rất lớn, nhưng ta không thể nào tha thứ kẻ phản bội, phần nợ máu này, phải trả!"

Tô Dạ cảm thấy Bạch Sát mạnh hơn Hắc Sát nhiều, tuy rằng tính tình táo bạo thích đánh đánh giết giết, nhưng Bạch Sát giống Nghịch Đạo Loạn Thường, là người có chừng mực và điểm mấu chốt, người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta ta sẽ bồi đáp.

"Chỉ là bây giờ tiểu tử kia cũng trốn không thoát, việc khẩn cấp trước mắt là ta muốn nhanh chóng biến thành người, sau đó mang các ngươi đi tìm bảo tàng của chủ nhân."

Việc đã đến nước này, mọi người chỉ có thể chịu sự sắp xếp của Bạch Sát, dù sao bây giờ Bạch Sát cũng đứng về phía họ, một sự giúp đỡ mạnh mẽ như vậy, thật sự là có thể gặp mà không thể cầu.

Bạch Sát không cần rời đi ngay, bây giờ vẫn còn rất nhiều tu sĩ tìm kiếm trong dãy núi này, nếu năm người họ nghênh ngang mang cây nhân sâm ra ngoài, chỉ sợ sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Sao có thể không sợ người giang hồ, vậy nên trong khoảng thời gian này Bạch Sát giới thiệu đơn giản những điểm phi phàm của bí cảnh này cho mọi người.

Bí cảnh có tổng cộng năm khu lớn, chiếm hơn một phần ba diện tích của rừng rậm nguyên thủy, sơn mạch chia bí cảnh thành hai phần, vùng sa mạc hoang vu nhỏ nhất dành cho sinh mệnh thể ngoại tộc, biển lớn kéo dài tới tận hàng rào không gian của bí cảnh, còn có một nơi có thể nhìn đến tận cùng của vùng bình nguyên, đây cũng là nơi cất giữ bảo tàng của Nghịch Đạo Loạn Thường.

Hơn nữa trước hết Bạch Sát muốn dẫn mọi người trở lại rừng rậm nguyên thủy một lần nữa, hắn cần nước suối đã từng phong ấn mắt của quái vật này, đó là suối Sinh Mệnh, tạm thời phối hợp Kiếm Hồn Hắc Kiếm trấn áp Long Tích, Long Tích này trời sinh tính tàn bạo, nếu thả nó ra sẽ gây bất lợi cho sự sinh tồn của sinh mệnh thể ngoại tộc, chờ sau này có thời gian sẽ chậm rãi cải tạo.

Kế hoạch lúc trước bởi vì Long Tích diệt vong đã không còn tồn tại nữa, nếu không Bạch Sát cũng sẽ không dùng đến suối Sinh Mệnh.

Đến hoàng hôn, rốt cuộc nhóm tu sĩ không thu hoạch được gì cũng bỏ qua cho cây nhân sâm, chuyển hướng đi về phía khác tìm kiếm cơ duyên của chính mình, Hai mươi chín và bốn mươi ba dùng linh phù xác nhận thêm vài lần, sau đó mới cùng Bạch Sát cận thận rời khỏi sơn mạch, trở lại rừng rậm nguyên thủy.

Đoạn đường này không gặp phải trở ngại gì, dù là tu sĩ nhân loại, hay là Ngão Thú và Tinh Linh tộc, mọi người giống như ẩn hình, vừa chạm tới hơi thở khác lạ thì ngay lập tức trốn đi.

"Trong bí cảnh này hầu hết là người nhà, cho nên các ngươi cứ yên tâm, ta đã nói chuyện với Độc Giác Thú, nó nói ân oán giữa các ngươi xem như xóa bỏ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK