Lý Tuyết Tùng có thể tùy tiện lột bỏ được vẻ ngoài cứng cỏi của Tô Dạ, để lộ ra được đáy lòng mỏi mệt và sợ hãi ẩn sâu bên trong Tô Dạ, dùng sự dịu dàng mà chỉ mình nàng có để che chở yêu thương, có lẽ Lý Tuyết Tùng cho rằng đây chính là ý nghĩa tồn tại thực sự của bản thân mình. Cuối hè đầu thu, gió đêm dần lạnh, bầu trời rực sáng ánh sao, tạo thành ngân hà. Lúc Tô Dạ từ thư các trở về đã là đêm khuya, thân hình...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.