Kỷ Hạ ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt.
Hắn ngồi dậy từ trên giường, đầu đau như muốn nứt ra, thấy trong phòng đứng chật ních người.
Đứng trước những người này là một lão giả tóc hoa râm tinh thần phấn chấn, đang nhìn hắn với vẻ phẫn nộ.
Kỷ Hạ lại nhìn sang người bên cạnh, hai mắt lập tức tỏa sáng, một nữ tướng mặc áo giáp màu hắc hồng, mái tóc màu đỏ phủ trên lớp áo choàng, dáng người uyển chuyển tuyệt luân, khuôn mặt như vẽ đang im lặng nhìn hắn.
Nhưng mà hắn lập tức phát hiện ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
Nữ tướng quân đẹp hơn bất kỳ một nữ nhân nào mà hắn từng thấy trong cuộc đời đang cầm một thanh kiếm trên tay.
Kinh khủng hơn là mũi kiếm này đang chỉ vào hắn!
"Điện hạ! Ngươi tỉnh rồi?"
Vị lão nhân kia nhìn Kỷ Hạ, trong giọng nói mang theo sự tiếc hận, giống như Kỷ Hạ không nên tỉnh lại.
“Đây là đâu, các ngươi đang đóng phim sao?” Kỷ Hạ đau đầu không chịu nổi, vừa lắc lắc vừa nghi hoặc hỏi.
Vừa nói xong câu này, bỗng dưng giống như có một dòng suối trong chảy vào trong đầu khiến sự đau nhức của hắn biến mất, đủ loại ký ức xuất hiện trong đầu hắn.
Ta là Thái tử Kỷ Hạ của Thái Thương quốc?
Ta nhớ rõ ta đang ở trong văn phòng ngẫm nghĩ đến hạng mục đấu thầu của công ty vào ngày mai, cẩn thận xem xét các ưu nhược điểm của công ty.
Bỗng nhiên xảy ra động đất, trong nháy mắt vách tường xuất hiện những vết nứt, sau đó trời đất quay cuồng, tỉnh lại lần nữa thì đã ở chỗ này…
Ta xuyên không!
Khi trí nhớ dần được khôi phục, cuối cùng Kỷ Hạ cũng nhớ ra tiền căn hậu quả của chuyện này, quả thật hắn đã xuyên không, xuyên đến một quốc gia tên là Thái Thương và đồng thời là Thái tử của quốc gia này, tên của Thái tử cũng là Kỷ Hạ giống hắn như đúc!
Thái tử?
“Thái tử cũng tốt, dù sao kiếp trước chỉ có một mình không có gì để lưu luyến, sau này đăng cơ xưng vương, hưởng thụ vinh hoa phú quý, hậu cung ba nghìn giai lệ…”
Trong đầu Kỷ Hạ vừa mới nghĩ tới những hình ảnh tươi đẹp thì một mảnh vỡ ký ức đến một cách lặng lẽ, những hình ảnh đó phản chiếu ở trong tâm trí hắn.
…
Nơi này không giống như Địa Cầu mà hắn biết rõ, đây là một thế giới Man Hoang khủng bố.
Có vô số chủng tộc, vô số quốc gia đều đang giãy dụa cầu sinh trong phiến thiên địa bao la này, mà Nhân tộc vừa hay chính là chủng tộc nhỏ yếu nhất trên thế giới này.
Cho nên vô số quốc gia của Nhân tộc đều phải thận trọng mưu sinh dưới sự chi phối của các chủng tộc khác.
Thái Thương quốc mà Kỷ Hạ đang ở chính là một trong số tiểu quốc của nhân loại.
Ở phía Nam quốc gia này có Cưu Khuyển quốc, phía Tây có Chu Thanh quốc, phía Bắc có sông Phụ Trùng cuồn cuộn sóng dữ, bên trong có vô số ma quái đang đợi Nhân tộc rớt xuống để làm điểm tâm nhét kẽ răng.
Còn phía Đông? Phía Đông thì lại càng kinh khủng hơn… ở phía Đông Thái Thương quốc có một ngọn núi lớn đang ngủ say tên là… Đại Hoàng!
Không biết ngọn núi này đạt được cơ duyên gì mà dần dần tu luyện ra ý thức, bên trong lịch sử lâu đời của Thái Thương có ghi chép, sáu trăm năm trước quốc gia của Nghĩ Trường tộc ở đây đã bị Đại Hoàng hủy diệt!
Nghĩ Trường tộc chọc Đại Hoàng tức giận?
Không, Đại Hoàng ngủ say rất nhiều năm, sở dĩ Nghĩ Trường tộc bị diệt tộc mất nước là bởi vì trong lúc Đại Hoàng ngủ say đã trở mình! Đè cả quốc gia của Nghĩ Trường tộc ở dưới thân!
Kỷ Hạ nghẹn họng nhìn trân trân vào nội dung của mảnh ký ức này, là một người Địa Cầu được giáo dục về chủ nghĩa duy vật hơn hai mươi năm, những ký ức ở trong đầu đã mang đến đả kích rất lớn cho hắn!
Không phải loài người vẫn luôn là linh hồn của vạn vật sao? Tại sao đến thế giới này lại trở thành chủng tộc yếu nhất vậy?
Một ngọn núi lớn thì sinh ra linh trí như thế nào? Sao lại có thể đi ngủ? Ngủ thì ngủ đi lại còn xoay người? Ngươi chính là một ngọn núi đó!
“Thái tử điện hạ, bây giờ ngươi đang giả ngây giả dại sao?”
Kỷ Hạ đang suy nghĩ viển vông thì có một giọng nói dễ nghe truyền đến, cắt ngang dòng suy nghĩ của Kỷ Hạ, hắn nương theo âm thanh nhìn qua, chính là vị nữ tướng mặc áo giáp màu đỏ kia.
Cùng lúc đó, lại có rất nhiều ký ức bắt đầu khôi phục.
Vị nữ tướng này là Đại tướng Cơ Thiển Tình của Thái Thương quốc.
Cơ Thiển Tình quả thực là một truyền kỳ ở Thái Thương quốc, từ nhỏ lớn lên ở Thái Thương quốc, năm mười lăm tuổi dứt khoát gia nhập quân đội của Thái Thương quốc, chỉ trong vòng chín năm đã được Thái Thương vương phá lệ đề bạt lên làm Đại tướng của Thái Thương.
Không có người nào không phục! Bởi vì trong vô số cuộc chiến đấu với hai nước Cưu Khuyển và Chu Thanh, Cơ Thiển Tình đã chuyển bại thành thắng vô số lần, lập công rất nhiều lần, nếu không phải vì trận thiên tai sao băng khủng bố vào tháng trước thì với lực lượng quân sự hiện tại của Thái Thương cũng có thể quần một trận với hai nước Cưu Khuyển và Chu Thanh dù không khai chiến toàn diện với bọn hắn!
Tất cả là nhờ công lao của Cơ Thiển Tình!
Ở phương diện khác, nàng là cường giả Cửu Trọng Thiên trẻ nhất của Thái Thương quốc! Hai mươi bốn tuổi đã leo lên tới Cửu Trọng Thiên! Loại thiên phú này ở bên trong Nhân Tộc cũng cực kỳ nổi bật!
Mà giờ khắc này, vị nữ tướng truyền kỳ cầm theo thanh kiếm, nhìn Kỷ Hạ ở trên giường với vẻ âm trầm, trong mắt tỏa ra ánh sáng lạnh thấu xương.
Kỷ Hạ ngượng ngùng nở nụ cười, cất tiếng nói:
“Bản Thái tử không sao, các vị hiền thần, các vị tướng quân hãy lui ra đi…”
Cơ Thiển Tình đi về phía trước một bước, trường kiếm xẹt qua đám đông tạo thành một đường vòng cung cắm thật mạnh ở mép giường của Kỷ Hạ.
“Thái tử điện hạ, ta không ngờ một cước nhẹ nhàng của ta lại khiến ngươi ngất đi, hiện giờ ngươi đã tỉnh thì chúng ta tiếp tục.”
Vẻ mặt Kỷ Hạ mờ mịt, dòng suối ký ức ở trong đầu cũng không còn gì để hắn hấp thu nữa, hắn không hiểu Cơ Thiển Tình đang nói gì cả.
“Thái tử điện hạ, cho dù hôm nay ngươi có điên thật thì cũng phải giao Thái Thương quốc lệnh ra đây, ngươi bị phế khỏi chức vị Thái tử, khai trừ ra khỏi hoàng thất, tống vào hắc lao, vĩnh viễn không được siêu sinh.”
Nhìn thấy vẻ mặt vô tội của Kỷ Hạ, lão nhân kia hừ lạnh:
“Ngươi là người trong Hoàng tộc, ngày thường làm xằng làm bậy, làm mưa làm gió chúng ta cũng nhắm một con mắt mở một con mắt cho qua, nhưng bây giờ Thái Thương vừa mới gặp nạn Tinh Vẫn, trong có bách tính ăn không đủ no, ngoài có ba ngàn khuyển quân của Cưu Khuyển đang nhìn chằm chằm, không ngờ ở thời điểm này mà ngươi lại gây ra tội nghiệt đất trời khó dung như thế!”
Kỷ Hạ đưa mắt nhìn đám đại thần mặc áo đen cùng với các tướng quân mặc áo giáp đen ở trong phòng, có thể thấy được trong mắt bọn họ ánh lên sự phẫn nộ, hận không thể ăn tươi nuốt sống Kỷ Hạ.
Hắn rụt rè nói:
“Rốt cuộc ta đã làm ra chuyện khiến trời tru đất diệt gì, phụ vương đâu? Phụ vương mau tới cứu ta, đám loạn thần tặc tử này muốn giết ta!”
“Tên tội đồ giết cha như ngươi mà còn dám nhắc tới tiên vương?” Cơ Thiển Tình nghe thấy Kỷ Hạ gọi phụ hoàng thì lập tức nổi giận bừng bừng, quát lớn.
Kỷ Hạ tưởng hắn nghe lầm, gian nan nuốt một ngụm nước bọt, thử dò hỏi:
“Giết… giết cha?”
Lão nhân kia rơi lệ:
“Đáng thương cho tiên vương đã cực khổ bôn ba vì Thái Thương cả đời, chỉ vì để người Thái Thương không bị chủng tộc khác ức hiếp, đồ sát! Không ngờ kết quả là hắn không chết ở trong tay của đám dị tộc kia mà lại bị tên nghịch tử này chọc tức chết! Hôm nay ta quyết định để tên tội nhân ngỗ nghịch này tự sát tạ tội, đi theo tiên vương!”
Lão nhân tinh thần phấn chấn khóc như mưa, bách quan ở phía sau hắn cũng nghẹn ngào, miệng hô tiên vương, dập đầu xuống đất, vô cùng bi thương!
Kỷ Hạ xấu hổ nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng bị nguyên chủ của cỗ thân thể này chọc tức muốn phát điên rồi.
Rốt cuộc đạo ký ức trong đầu hắn cũng dung hợp xong.
Có rất nhiều đoạn ký ức như suối phun tràn vào trong đầu hắn.