Kim quang trong Thái Thương quốc lệnh bắn ra bốn phía không chỉ xua tan bóng tối trong huyễn cảnh, cho Kỷ Hạ một lực lượng đáng sợ, mà còn kéo kẻ đầu têu vào trong huyễn cảnh.
Kỷ Hạ tung một cú đấm vào má cường giả mặc áo bào đen, làm nàng ta bay lên không trung, lực lượng cường đại do kim quang mang lại khiến Kỷ Hạ phấn khích.
"Loại lực lượng này nhất định không yếu hơn cường giả Cửu Trọng Thiên!" Trong mắt Kỷ Hạ loé lên một tia nhiệt huyết, hắn nhìn lòng bàn tay mình, sau đó nhìn về phía cường giả mặc áo bào đen đang chật vật bò dậy ở phía xa kia.
Lúc này, mũ trùm của cường giả mặc áo bào đen đã bị Kỷ Hạ hất ra, lộ ra khuôn mặt bên trong, mang dáng vẻ của Cưu Khuyển, trên người còn đeo mấy trang sức lộng lẫy.
"Ngươi là Cưu Khuyển vương phi? Công chúa Cưu Khuyển mà ta đã giết hôm đó là nữ nhi của ngươi?"
Bàn tay của Kỷ Hạ lúc mở lúc đóng, trên khuôn mặt tuấn dật nở một nụ cười trêu tức:
"Mấy ngày trước, ta ra lệnh sai người chém chết công chúa nữ nhi của ngươi. Không ngờ vài ngày sau, ngươi đã tự đưa tới cửa cho ta giết, mẫu tử các ngươi đúng là rất thân thiết."
Khi Cưu Khuyển vương phi nghe thấy lời mỉa mai trong miệng Kỷ Hạ, thân thể không khỏi run lên, nàng ta nghiêm nghị nói:
"Quốc chủ Nhân tộc, ngươi càng chọc tức ta, đợi lát nữa ta sẽ khiến ngươi phải đau khổ..."
Thân hình Kỷ Hạ lại di chuyển, đụng vào người của Cưu Khuyển vương phi với thế sét đánh khiến nàng ta bay lên, Cưu Khuyển vương phi còn chưa kịp phản kháng thì đã bị bay ngược ra sau.
Toàn thân Kỷ Hạ tràn ngập kim quang, hắn nhìn Cưu Khuyển vương phi còn đang giãy dụa muốn đứng dậy, khuôn mặt tươi cười vừa nãy trở nên lạnh lùng:
"Chắc hẳn ngươi rất tò mò tại sao ta lại tự tin như vậy."
"Bởi vì những kim quang trên người ta cảm nhận được ngươi, bọn chúng không hề sợ hãi, ngược lại bọn chúng rung động, đang nhảy nhót vui vẻ, bọn chúng bức thiết muốn nuốt chửng ngươi."
Cưu Khuyển vương phi từ dưới đất bò dậy, song chưởng đẩy ra, một đạo cuồng phong âm lệ đột ngột thổi tới, trong gió lốc lại có rất nhiều vong nhân của Thái Thương lộ ra ánh mắt lấp loé u quang, quỷ dị nhìn Kỷ Hạ. Bọn chúng duỗi tay ra, đi theo cỗ cuồng phong đó xông về phía Kỷ Hạ.
Kỷ Hạ hít một hơi thật sâu, kim quang hiện ra, kim quang lôi cuốn trăm sóng trùng điệp, hóa thành từng đạo kim sắc thủy triều xếp chồng lên nhau, trong nháy mắt đã xếp thành chín mươi chín lớp, biến thành sóng biển đầy sóng.
Hắn đánh ra một chưởng, cuồng phong ở trước mặt bị con sóng kim quang cực lớn bao phủ, vô số bóng người hư ảo của Thái Thương ở trong đó đều hóa thành bọt nước rồi biến mất không còn tăm hơi.
Trước khi bọn chúng tan biến, vẫn gào thét thảm thiết, hướng về phía Kỷ Hạ và kể ra lỗi lầm của hắn!
Kỷ Hạ bất sở vi động, tác dụng của Tù Hồn Linh Giới đã bị kim quang trong Thái Thương quốc lệnh làm tiêu tan, ý chí kiên định, tinh thần sáng ngời, những ảo ảnh mờ nhạt này không thể ảnh hưởng đến hắn nữa.
Cưu Khuyển vương phi thấy một đòn không thành, áo bào đen phần phật di chuyển, vỗ vào lòng bàn tay phải, trong hư vô xuất hiện một bàn tay to lớn của Cưu Khuyển hung hăng tát về phía Kỷ Hạ.
Kỷ Hạ nhìn thấy bàn tay khổng lồ này, nếu như là trước đây, ngay cả chỗ để chạy trốn hắn cũng không có, nhưng giờ phút này hắn được lực lượng cường đại trong Thái Thương quốc lệnh hỗ trợ, lòng tin bỗng chốc tăng vọt!
Hắn không lùi bước mà tiến lên, bàn tay phải chạm vào bàn tay khổng lồ trên bầu trời, nhìn từ xa hắn giống như một con bọ ngựa đang vươn cánh tay cố gắng chặn chiến xa đang bay nhanh tới trước mặt.
"Ha ha ha, tiểu bối Nhân tộc! Dám không tự lượng sức mình như vậy! Chết đi cho ta!" Cưu Khuyển vương phi cười to, giọng điệu đầy sự châm chọc.
Nàng ta có Chú Linh Cảnh hỗ trợ, lại giáng một đòn toàn lực, tiểu bối của Nhân tộc không tạm tránh mũi nhọn thì thôi đi lại còn dám biết khó mà vẫn xông lên?
Tìm chết!
"Vậy thì ta sẽ để ngươi chết dễ dàng hơn một chút." Đôi mắt nàng ta ảm đạm, như thể đang nghĩ đến nữ nhi mình yêu thương nhất. Tất cả lực lượng trong cơ thể bị nàng ta ép khô, bàn tay to lớn tràn vào khoảng không mà không giữ lại chút nào!
Bàn tay bỗng nhiên trở nên lớn hơn, uy lực tăng vọt, mạnh mẽ đánh về phía Kỷ Hạ.
Cưu Khuyển vương phi tự tin, dù là cường giả Thần Thông bình thường, chỉ cần tiếp một chưởng này cũng sẽ bị đánh vỡ gân cốt mà chết.
Kỷ Hạ cảm nhận được lực lượng dâng trào trong bàn tay khổng lồ này, kim quang trên tay hắn bộc phát, hóa thành lưu quang đầy trời, cuồng bạo bay lên, va chạm với bàn tay to lớn kia!
Nụ cười trên khuôn mặt của Cưu Khuyển vương phi chợt tắt, lòng bàn tay đáng sợ ở trong khoảng không bị vô số kim sắc lưu quang đâm vào, giống như một mảnh giấy mỏng, trong chốc lát bị xuyên thành cái sàng!
"Làm sao có thể! Làm sao hắn có thể cường đại như vậy!"
Cưu Khuyển vương phi khó tin thốt lên, sau khi linh quang trên bầu trời xuyên qua bàn tay khổng lồ thì không hề dừng lại, bay nhanh về phía Cưu Khuyển vương phi.
Kỷ Hạ đáp xuống đất, nhìn khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc của Cưu Khuyển vương phi ở phía xa xa, lưu quang xẹt qua, thân hình nàng ta hóa thành khói bụi, tiêu tán giữa thiên địa!
Một tôn cường giả sánh ngang với cường giả Thần Thông đã chết trong tay Kỷ Hạ!
Ở xa, bản thể của Vương phi ở trong hoàng cung Cưu Khuyển, lúc này đôi mắt vĩnh viễn trở nên vô thần bởi vì hồn phách đã tiêu vong.
Nàng ta ngây người đứng trước gương đồng, trên mặt gương đồng hình thành những vết nứt, chỉ trong nháy mắt các vết nứt đều lan ra như mạng nhện, cuối cùng vang lên một tiếng giòn tan.
Khối Hư Sinh Đồng Kính này đã vỡ vụn.
Bảo kính vỡ vụn, không gian trong Chú Linh Cảnh cũng đầy vết nứt, sau đó vỡ tan tành.
Cuối cùng Chú Linh Cảnh cũng biến mất, trở về tẩm cung Thái tử.
Kỷ Hạ tỉnh lại, đang chuẩn bị mỉm cười thì hắn bỗng nhiên cảm thấy cơ thể đau nhức dữ dội, máu tươi không ngừng chảy ra từ khắp người! Kỷ Hạ giật mình, gian nan vận chuyển Linh Nguyên, hắn mới nhận ra thân thể mình đang gặp nguy hiểm.
Trong cơ thể không có chỗ nào còn nguyên vẹn, kim quang khủng bố không bị trói buộc, không ngừng chạy loạn khắp cơ thể hắn, huyết dịch bị kim quang thiêu đốt, huyết nhục bị kim quang đụng nát, trong thân thể hắn giống như có một con dã thú khát máu, liên tục nuốt chửng sinh mệnh lực của hắn!
Ngay cả Đại Tuyết Sơn cũng bị kim quang trong Thái Thương quốc lệnh xung kích ra vô số vết nứt, chỉ sợ nếu chậm trễ một chút nữa là sẽ vỡ nát.
Nếu Đại Tuyết sơn bị phá vỡ, Kỷ Hạ sẽ trở thành một phế nhân, đời này sẽ không có cách nào tu hành.
Tuy nhiên, những kim sắc Linh Nguyên từ Thái Thương quốc lệnh tràn vào cơ thể càng ngày càng kinh khủng, số lượng chúng vượt quá tầm hiểu biết của Kỷ Hạ. Hắn muốn ném quốc lệnh ra ngoài nhưng toàn thân không còn chút sức lực nào, giống như tứ chi không hề tồn tại.
Nếu trì hoãn ở trong Chú Linh Cảnh thêm một khắc nữa, Kỷ Hạ tin rằng cơ thể của mình sẽ hoàn toàn chết đi. Cho dù linh hồn hắn được kim quang cho ăn no, cơ thể không còn thì dù linh hồn có mạnh đến đâu cũng vô dụng.
Cho dù là cường giả Ngự Linh cũng không có cách nào vứt bỏ thể xác, để linh hồn sống một mình!
"Phải làm sao đây?" Kỷ Hạ đè nén cơn đau dữ dội, ý thức trở nên mơ hồ, chỉ dựa vào cỗ chấp niệm không muốn cứ như vậy mà chết đi kéo lại.
"Ta không muốn chết và cũng không thể chết!" Trong lòng hắn hò hét, ý chí cầu sinh nhấn chìm tất cả nỗi đau của hắn, trong đầu hắn hiện lên một tia thanh minh, để hắn có thể suy nghĩ, tìm ra một chút hy vọng sống.
Đúng rồi! Cấm Hủ Thần Thụ!
Trong đầu Kỷ Hạ chợt nhớ tới Thần Thụ thần bí, nhớ tới ở tầng thứ nhất của Cấm Hủ Thần Thụ có vô số vật lạ, vì vậy hắn cố gắng chìm vào suy nghĩ, ép buộc tâm trí bản thân hình dung ra gốc Thần Thụ đó.
Ý thức cuối cùng của hắn cũng chìm vào trong đầu, gốc cổ thụ thần bí đứng sừng sững cao ngất che trời, tán cây có kim quang tỏa ra bốn phía, mang hy vọng đến cho hắn!