Trong tẩm cung của Kỷ Hạ.
Tám người đang vây quanh cái bàn nhìn về phía cái bình nho nhỏ.
Trong tám người thì có bảy người xem ngọc giản ngày hôm đó, Mông Quỷ đang trong thời kỳ bế quan tu luyện xung kích Cửu Trọng Thiên, thêm một người là Nông tiến sĩ Cốc Thục.
"Quốc chủ, ngài khẳng định chiếc bình nhỏ này có thể đổ ra rất nhiều cây lúa?" Cốc Thục híp mắt tỉ mỉ đánh giá bình nhỏ trước mặt, trong giọng nói khó có thể che giấu sự kích động.
"Quốc chủ chính là Đại Phong ý chí, đồ vật mà Đại Phong ban cho dĩ nhiên không thể suy đoán theo lẽ thường." Lục Du vuốt râu, trên mặt cũng tràn ngập ý cười.
Hôm qua hắn còn đang phát sầu về vấn đề lương thực của Thái Thương, đêm không thể ngủ ngon giấc, không nghĩ tới hôm nay quốc chủ lại cho hắn một niềm vui lớn bất ngờ, nếu đúng như những gì Kỷ Hạ đã nói, cái bình này có thể đổ ra số lượng lúa rất lớn, giải quyết vấn đề khẩn cấp hiện tại của Thái Thương, như vậy thì cho dù hắn có nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh.
Phách Huyền ở bên cạnh nhìn mà sắc mặt lại không có quá nhiều vui sướng, ngược lại còn có vẻ thấp thỏm nhìn Kỷ Hạ, nghi ngờ hỏi:
"Quốc chủ, có phải bảo bối này có hạn chế gì đúng không?"
Kỷ Hạ gật đầu, cầm lấy Bảo Bình nói:
"Nếu như đổ ra vô số lương thực mà không có bất kỳ hạn chế nào thì ta còn tìm các ngươi làm cái gì, trực tiếp mang tới kho lúa là được, cái bình này tên là Vạn Lương Bảo Bình, theo lý thì có thể đổ ra vô số cây lúa, thế nhưng trước khi đổ ra lúa thì nó cần phải thôn phệ đủ Linh Tinh."
"Ta bảo các ngươi đến đây là muốn hỏi các ngươi là trọng thần của Thái Thương, có cất riêng một ít Linh Tinh hay không? Linh Tinh trong phủ khố gần như đã đưa toàn bộ đi cầu hòa với Cưu Khuyển rồi, không còn thừa lại bao nhiêu."
Ba người Lục Du, Triệu Khúc, Cốc Thục đồng loạt lắc đầu, Triệu Khúc nói:
"Tu vi của chúng ta quá yếu, trước khi đột phá địa chướng không có cách nào hấp thu linh khí bên trong Linh Tinh, cho nên cũng không tích trữ."
Hai vị thượng thần Kỷ Trạch cùng Kỷ Khánh cũng lắc đầu:
"Số Linh Tinh mà chúng ta có cũng hiến vào quốc khố để đưa đi làm lễ vật cầu hòa với Cưu Khuyển."
Cơ Thiển Tình ngược lại là gật đầu nói:
"Lúc trước tiên quốc chủ ban cho ta rất nhiều Linh Tinh nhưng ta đã dùng gần hết rồi, bây giờ cũng chỉ còn lại tám khỏa."
Phách Huyền càng thêm dứt khoát:
"Ta còn ba mươi khỏa."
Nghe thấy những lời này, rốt cục trên mặt Kỷ Hạ cũng lộ ra vẻ vui mừng:
"Vậy chúng ta thử xem cuối cùng chiếc Bảo Bình này có thể cho ra bao nhiêu lương thực."
Đám người nhìn về phía Vạn Lương Bảo Bình, chỉ thấy bề ngoài nó đen nhánh, trên thân bình màu đen lại khắc rất nhiều đường vẽ màu nâu, nhìn kỹ lại thì những đường vẽ này mô tả một mẫu ruộng.
Kỷ Hạ lấy một chiếc hộp gỗ nhỏ ra từ trong ngăn tủ bên cạnh giường tre.
Hắn trịnh trọng mở hộp gỗ, trong khoảnh khắc này một đạo lam sắc quang mang phóng thẳng lên trên, tẩm cung vốn đã đơn điệu nay lại tăng lên một ít màu sắc.
Thứ phát ra quang mang chính là Linh Tinh, mỗi một khỏa Linh Tinh chỉ lớn chừng một ngón tay cái, tản mát ra lam quang yếu ớt, trên trăm khỏa tụ lại rực rỡ đến mức khiến người ta cảm thấy chói mắt.
Kỷ Hạ cảm nhận được một cỗ khí tức Linh Nguyên mênh mông, trong mỗi một khỏa Linh Tinh đều ẩn chứa rất nhiều Linh Nguyên, sau khi tu giả đột phá địa chướng thì có thể hấp thu lực lượng từ bên trong Linh Tinh, nếu có nhiều Linh Tinh thì việc tu luyện cũng sẽ làm chơi ăn thật.
Đáng tiếc, Linh Tinh vô cùng trân quý, có rất ít quốc gia bình thường có thể cung ứng Linh Tinh vô hạn, cho nên giữa các tu giả hơi mạnh một chút và giữa các quốc gia, Linh Tinh đã biến thành ngoại tệ thông hành, rất nhiều giao dịch đều là dùng Linh Tinh để hoàn thành.
Vạn Lương Bảo Bình tựa như cảm nhận được khí tức của Linh Tinh, nên khi mở chiếc hộp gỗ chứa đầy Linh Tinh ra, những văn lộ bên trên Bảo Bình cũng phát ra quang mang màu nâu yếu ớt, dung hợp với lam quang của Linh Tinh, cực kỳ đẹp đẽ.
Kỷ Hạ cầm lấy Bảo Bình, lại cầm lấy một khối Linh Tinh, do dự nói:
"Cũng không biết làm cách nào để dùng Linh Tinh nuôi chiếc Vạn Lương Bảo Bình này."
Dường như Vạn Lương Bảo Bình có thể nghe hiểu lời của hắn, đường cong kỳ dị màu nâu chấn động, sau đó nó nhúc nhích uốn lượn như những con sâu dài nhỏ, từ trên Bảo Bình tróc ra.
Tốc độ của bọn chúng cực nhanh, trong chớp mắt đã bay qua hư không, rơi xuống viên Linh Tinh ở trong tay Kỷ Hạ, bao quanh chặt chẽ kín mít.
Khối Linh Tinh kia bị đường cong bao bọc, dần thu nhỏ lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng chỉ mấy giây sau, Linh Nguyên ở dưới những đường cong đó đã biến mất không thấy gì nữa.
"Thật sự là thần kỳ!"
Nông tiến sĩ Cốc Thục tấm tắc ngạc nhiên:
"Bảo vật mà Đại Phong ban cho quả thật không tầm thường, giống như là có sinh mệnh vậy."
"Đại Phong chính là Thần linh cổ xưa của Vô Ngần Man Hoang, sự cường đại của ngài không phải là thứ mà những kẻ phàm phu tục tử như chúng ta có thể phỏng đoán, đồ vật mà ngài ban thưởng dĩ nhiên là vô cùng kỳ dị." Lục Du gật đầu vuốt râu.
Sau khi thôn phệ Linh Tinh, những đường cong kia trở lại Vạn Lương Bảo Bình với tốc độ cực nhanh, trong thời gian cực ngắn đã leo lên Bảo Bình, hơi run run một chút rồi lại hóa thành đường vân trang trí Bảo Bình, tựa như những chuyện vừa mới xảy ra chỉ là hư ảo mà thôi.
"Chiếc Bảo Bình này quả là thần dị, vậy mà có thể nghe hiểu lời ta nói."
Kỷ Hạ cầm Bảo Bình, thầm nghĩ: "Chỉ là không biết thôn phệ một viên Linh Tinh thì có thể sinh ra bao nhiêu lương thực."
"Linh Tinh đã bị thôn phệ, bây giờ đổ ra lương thực bằng cách nào?" Hai mắt Cốc Thục sáng ngời, bản thân hắn là Nông tiến sĩ, lần này phải chịu tội làm việc thất trách, cho nên cực kỳ chờ mong Vạn Lương Bảo Bình thật sự có thể đổ ra lương thực, giúp cho nhiều bách tính có thể gắng gượng vượt qua Nhật Tịch.
Kỷ Hạ bước đến một nơi trống trải trong tẩm cung mà hắn dùng để xử lý chính vụ, nắm chặt Bảo Bình, trong lòng thầm nghĩ: "Vạn Lương Bảo Bình, trút lương thực!"
Bỗng nhiên, Vạn Lương Bảo Bình phát ra quang mang dữ dội, thoát khỏi tay Kỷ Hạ, bay đến bên cạnh đèn treo trong tẩm cung quốc chủ tẩm cung, Linh Nguyên ba động tràn ra rất nhanh.
Sau đó, Bảo Bình bỗng biến lớn, trong chớp mắt đã cao khoảng một trượng!
Kỷ Hạ cùng một đám đại thần nhìn Bảo Bình đang lơ lửng trên không, trong mắt tràn ngập mong đợi, bởi vì đây là biện pháp duy nhất để Thái Thương có ít người chết đi.
Nói đến cũng thật châm chọc, bây giờ sinh tử của vô số con dân Thái Thương lại được ký thác lên một cái bình khổng lồ trên không trung.
"Chắc một viên Linh Tinh có thể trút ra vạn cân lương thực? Đồng ruộng có thể dùng để trồng trọt ở các quốc gia xung quanh thực sự quá ít, ta nghe nói ở quốc gia có đất đai phì nhiêu cách đây hàng vạn dặm, một viên Linh Tinh có thể mua được hai vạn cân lương thực!" Cốc Thục nói.
"Nếu như đến Đại Phù mua, có lẽ cũng có thể mua được vạn cân trở lên, thế nhưng Đại Phù quá xa, phải đi qua nhiều quốc gia hung ác, chờ vận chuyển đến Thái Thương không những không có lương thực mà ngay cả quân sĩ vận chuyển lương thực cũng sẽ chết sạch, được không bù mất." Lục Du thở dài một hơi.
"Nếu thật sự có thể đổ ra vạn cân lương thực, vậy thì cực kỳ khả quan, một trăm bốn mươi khối Linh Tinh có thể đổ ra gần một trăm bốn mươi vạn cân lương thực." Cốc Thục nói.
Kỷ Hạ nhìn tẩm cung trống trải này của hắn một chút rồi nói:
"Tẩm cung của ta có khoảng trống rất lớn, chắc có thể chứa được vạn cân lương thực."
Rốt cục Bảo Bình đang lơ lửng trong hư không cũng có động tác, chỉ thấy bên trong miệng bình phun ra một luồng khí lưu màu trắng, Bảo Bình xoay tròn, miệng bình hướng xuống dưới, đáy bình hướng lên trên.
Ngay sau đó, dưới ánh mắt thấp thỏm cùng chờ mong của mọi người, bên trong miệng bình trút cây lúa ra ngoài!
"Qủa nhiên quốc chủ không đùa chúng ta!" Triệu Khúc hăm hở, không nhịn được thốt ra suy nghĩ trong lòng.
"Sử quan đại nhân, chẳng lẽ lúc trước ngươi nghĩ ta đang trêu chọc các ngươi?" Kỷ Hạ nhìn chằm chằm vào đống lương thực đang trút ra ngoài, ngữ khí hết sức vui vẻ.
"Quốc chủ, ngài thật sự là phúc tinh của Thái Thương ta!"
Nông tiến sĩ Cốc Thục khóc ròng, quỳ rạp ở trước mặt Kỷ Hạ:
"Nếu như không có ngài thì mấy ngày trước Thái Thương cũng không thể vượt qua kiếp nạn Cưu Khuyển! Bây giờ quốc chủ lại có loại bảo vật như thế này, quả thật là may mắn của Thái Thương ta!"
Kỷ Hạ đỡ Nông tiến sĩ đứng dậy, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Bảo Bình, chần chờ nói:
"Ngươi đừng vui mừng quá sớm, nếu như một viên Linh Tinh chỉ có thể xuất ra một ngàn cân lương thực, đây chẳng phải là được không bù mất?"
Cốc Thục sững sờ, vội vàng lau nước mắt trên mặt, hai mắt trợn lên, lặng yên nhìn về phía Bảo Bình, sợ lương thực trong Bảo Bình đột ngột dừng lại, không đổ ra nữa.
Thời gian chầm chậm trôi qua, lương thực càng ngày càng nhiều, dần dần phủ kín mặt đất trong tẩm cung.
Đám người nín thở nhưng vẫn khó nén vẻ mừng rỡ trên mặt.
Sử quan Triệu Khúc run giọng hỏi:
"Cốc Thục, chắc ở đây cũng có gần vạn cân đúng không?"
Cốc Thục nuốt nuốt nước miếng, vui vô cùng:
"Triệu Khúc đại nhân, bằng vào kinh nghiệm nhiều năm của ta, hiện tại đã có chừng vạn cân!"
Một khắc lại trôi qua.
Ngay cả Phách Huyền dù có gặp chuyện nhưng mặt không bao giờ đổi sắc cũng vui mừng hớn hở:
"Chỉ sợ đã hai vạn cân rồi! Đúng là một bảo bối tốt!"
Một lát sau.
Kỷ Hạ cau mày, nhìn Bảo Bình trên không trung vẫn đang không ngừng trút lương thực, nói:
"Tại sao vẫn chưa ngừng, nhiều nữa thì tẩm cung của ta cũng chứa không nổi, giường của ta bị lúa bao phủ hết rồi."
Lại qua một lúc lâu, cả tòa tẩm cung của Kỷ Hạ đã tràn ngập cây lúa, ngay cả Bảo Bình trong hư không cũng bị cây lúa bao phủ!
Kỷ Hạ cùng với đám đại thần đã không còn chỗ để đứng, đi ra bên ngoài tẩm cung, ngơ ngác nhìn đống lúa trước mặt đang không ngừng tràn ra cửa tẩm cung.
Cơ Thiển Tình nhìn Kỷ Hạ nói:
"Quốc chủ, có lẽ ngài phải trùng tu lại tẩm cung của ngài rồi."
Kỷ Hạ nghi ngờ nói:
"Hả?"
Vừa dứt lời, cửa sổ tẩm cung lâu rồi chưa tu sửa của hắn đã nổ tung! Vô số cây lúa tràn ra ngoài, trông cực kỳ đồ sộ!
May mà chủ thể tẩm cung được làm bằng đá, khó khăn lắm mới chịu được áp lực đến từ cây lúa.
Kỷ Hạ tức giận nhìn Cơ Thiển Tình mắng:
"Miệng quạ đen!"