Mục lục
Ta Có Một Gốc Thần Thụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm khuya, Kỷ Hạ vẫn như trước đây, ở trong phòng khổ tu Linh Nguyên.

Bởi vì tẩm cung của hắn chứa đầy lương thực, cửa sổ cũng bị chèn nát, bốn phía đều hở, người không thể ở lại, hắn không thể không chuyển đến tẩm cung lúc còn là Thái tử để ở.

Bởi vì Thái Thương nghèo nàn nên hai tòa tẩm cung được xây dựng giống nhau, chỉ có hai điểm khác biệt là đồ đạc bày biện bên trong cùng với diện tích tẩm cung.

Ngược lại Kỷ Hạ không chú ý nhiều như vậy, trước khi xuyên qua, hắn sống trong một ngôi nhà rộng mấy chục mét vuông cũng không cảm thấy quá khó chịu, hiện tại lại càng không.

Tu vi bây giờ của hắn đã ổn định ở cảnh giới Tam Trọng Thiên, Linh Nguyên mà Đại Tuyết Sơn có thể dung nạp cực kì khả quan, nhưng mặt khác cũng không có tin tức nào tốt.

Đó chính là vì số lượng Linh Nguyên tăng nhiều, Đại Tuyết Sơn không ngừng khuếch trương, lợi ích của tụ linh phù văn không còn nhiều như trước nữa, mặc dù tốc độ tu luyện hiện tại của Kỷ Hạ vẫn nhanh hơn các tu giả khác, thế nhưng Kỷ Hạ vẫn không hài lòng lắm.

"Tụ Linh Phù Văn cộng thêm Tinh La Bí Trục, dường như tốc độ tu luyện của ta đã đạt tới một giới hạn cao nhất, cho dù là tốc độ luyện hóa Linh Nguyên hay tốc độ tụ tập Linh Nguyên đều đạt đến Tam Trọng Thiên đỉnh phong."

"Nhưng nếu ta muốn đột phá đến Tứ Trọng Thiên cũng mất gần hai tháng, thực sự là quá chậm."

Hắn nghĩ tới đây không khỏi bật cười, âm thầm lắc đầu tự nhủ: "Ta quá tham lam rồi, có thể nói từ cổ chí kim tốc độ tu hành của ta ở Thái Thương chính là người đứng đầu, không thể đòi hỏi quá nhiều."

"Cứ tu luyện từng bước một vậy, trước tiên tích trữ Linh Chủng Cấm Hủ Thần Thụ, tốt nhất là có thể đổi lấy Thiên Thánh Hữu Vệ Quân, đến lúc đó Thái Thương mới có vốn liếng chân chính để sống sót, không cần phải lo lắng về Cưu Khuyển cùng Chu Thanh."

Hắn có thể cảm nhận được thiên phú của mình thật ra giống với đa số đệ tử vương thất, cũng không quá nổi bật, nếu như đưa Tụ Linh Phù Văn cho người có thiên phú trác tuyệt sử dụng thì có lẽ khoảng cách tới Tứ Trọng Thiên lúc này của bọn hắn cũng không xa.

Nghĩ tới đây, Kỷ Hạ càng thêm khắc khổ, hắn tin cần năng bổ chuyết, bình thường ngoại trừ xử lý chính vụ, xem thư tịch để hiểu rõ hơn về thế giới bên ngoài Vô Ngần Man Hoang thì cơ bản tất cả thời gian đều dùng để tu luyện Tinh La Bí Trục và rèn luyện võ kỹ.

Hiện tại mặc dù Bách Điệp Lãng của hắn bị vướng ở số lượng Linh Nguyên, không cách nào chồng lên cao hơn, nhưng mà cảm giác khó hiểu lúc trước đã hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa, lúc đối chiến với Cảnh Dã đã không còn rơi vào thế hạ phong, thứ khiếm khuyết duy nhất chính là kinh nghiệm thực chiến.

"Quốc chủ, bữa khuya tới." Thị nữ hầu hạ vấn đề sinh hoạt hàng ngày của hắn bưng một bát cháo tới, do có Vạn Lương Bảo Bình nên Kỷ Hạ được ăn thêm một bát cháo vào mỗi tối.

Sự thần kỳ của Vạn Lương Bảo Bình còn vượt xa ngoài sức tưởng tượng của mọi người, mới đầu bọn hắn nghĩ Bảo Bình thôn phệ một viên Linh Tinh thì có thể đổ ra một vạn cân lương thực, không nghĩ tới chính là chỉ một viên Linh Tinh lại giúp Bảo Bình trút lúa đầy cả một tòa tẩm cung.

Bởi vì mọi người sợ tin tức bị lộ khiến một số đại quốc biết được sẽ đến cướp bảo bối vô cùng khủng bố này, nên cũng chưa kịp gióng trống khua chiêng cân trọng lượng mà vận chuyển đến kho lúa ngay trong đêm, để chưởng kho cân trọng lượng, cho vào bao để tích trữ.

Kết quả sau cùng khiến mọi người đều cực kỳ hưng phấn, một viên Linh Tinh lại giúp Vạn Lương Bảo Bình trút ra đúng tám vạn cân lương thực! Một trăm ba mươi tám khỏa Linh Tinh có thể xuất ra một ngàn một trăm vạn cân lương thực.

Tính đến bây giờ đã có bốn ngàn tám trăm vạn cân, rốt cục không cần phải lo vấn đề một ngày hai bữa cho tất cả bách tính Thái Thương.

Làm sao không khiến người ta hưng phấn được chứ?

Thế là một đám trọng thần vui vẻ khoa tay múa chân, lệ rơi đầy mặt, bọn hắn quỳ xuống đất hô vang, cảm tạ Đại Phong đã chiếu cố, sau đó lại dập đầu xuống đất cảm ơn Kỷ Hạ.

Tóm lại ngày hôm đó, cả ngày Kỷ Hạ đều trong trạng thái được lấy lòng, ngay cả đôi mắt đẹp đến câu hồn đoạt phách của Cơ Thiển Tình cũng không rời khỏi người Kỷ Hạ một khắc.

Cuối cùng Kỷ Hạ rơi vào đường cùng, chỉ có thể lấy lý do là cần phải nghỉ ngơi đuổi hết mọi người đi mới có thể yên tĩnh.

Sau đó mỗi ngày đều có bữa khuya, mặc dù không nhiều, chỉ có một bát cháo thêm một ít táo đỏ, nhưng nếu là lúc trước thì khó tránh khỏi bị các đại thần liều chết can ngăn để hắn chớ xa hoa lãng phí rồi bị rơi vào cảnh vong quốc.

Kỷ Hạ cũng vui vẻ nhận lấy tâm ý của các trọng thần, bởi vì gạo xuất ra từ Vạn Lương Bảo Bình không khó ăn như ở ruộng lương của Thái Thương.

Hạt nào hạt ấy đầy đặn, tròn trịa, đưa đến miệng còn có hương khí thoáng qua, quả thực là ăn ngon gấp trăm lần so với lương thực được trồng ra.

Thế là Kỷ Hạ quyết định không lấy hơn một trăm khối Linh Tinh đổi thành lúa trước mà dự định đợi đến Nhật Tịch rồi mới đổi ra sau.

So với sự kinh khủng trong Nhật Tịch, dưới tình huống ảm đạm, con dân Thái Thương có thể ăn loại gạo ngon thế này, chắc chắn sẽ tràn ngập lòng tin.

Hắn suy nghĩ miên man một hồi lâu, sau đó mới nhận lấy chén cháo từ trong tay thị nữ, tay phải cầm một bản bí tịch công pháp muốn vừa đọc vừa ăn.

Hắn lại sơ ý không nhìn thấy thị nữ quen thuộc bên người mình đang vùi đầu xuống thật sâu, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Kỷ Hạ uống hai ba hớp đã hết chén cháo, sau đó đưa chén không cho nàng ta.

Thị nữ khom người nhận lấy, cúi đầu bước nhanh rời đi.

"Đúng rồi, Khổng Nghênh." Kỷ Hạ tiếp tục vùi đầu lật sách, đột nhiên lên tiếng.

Vị thị nữ kia dừng chân, thân thể run nhè nhẹ, nàng cứng ngắc xoay người lại, hành lễ nói:

"Quốc chủ."

Kỷ Hạ nói:

"Lần trước ta ngẫu nhiên nghe thấy ngươi nói chuyện với Quan Hi, chân cha ngươi có tật đúng không?"

Thị nữ tên Khổng Nghênh run giọng nói:

"Đúng vậy, quốc chủ."

"Ta đã bảo bên Dược Sư phủ rồi, bọn hắn đã phối trí xong dược vật, hôm nay muộn rồi, sáng sớm ngày mai ta cho ngươi nghỉ một ngày, ngươi đi Dược Sư phủ lấy thuốc, mang về nhà đi."

"Cái… cái gì..." Khổng Nghênh ngẩng đầu, mặt đỏ bừng, cả người đổ mồ hôi hột.

Rốt cục Kỷ Hạ ngẩng đầu lên, nhìn thấy sắc mặt Khổng Nghênh như thế, không khỏi hỏi:

"Sao thế? Ngươi cũng bị bệnh?"

Khổng Nghênh ngu ngơ gật đầu.

Kỷ Hạ nhíu mày nói:

"Vậy thì đi nghỉ ngơi đi, không phải ngày thường quan hệ của ngươi với Quan Hi rất tốt sao? Để nàng đến hầu hạ ta là được, nhỡ may bệnh nghiêm trọng thêm thì làm sao bây giờ?"

Khổng Nghênh lại hành lễ lần nữa, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Ngươi cùng Quan Hi phải chú trọng thân thể, những người khác hầu hạ ta cảm thấy không quen lắm, đưa thuốc của Dược Sư phủ cho cha ngươi uống trước, nếu như không trị hết thì đợi sau này có thời gian ta bảo đám Dược Sư tới đó xem một chút."

Khổng Nghênh nhanh chóng gật đầu, khom người rời đi.

Kỷ Hạ nhìn thấy Khổng Nghênh dị dạng, trong lòng không khỏi nghi ngờ nói: "Xảy ra chuyện gì vậy? Khổng Nghênh làm sao thế? Dáng vẻ thường ngày đâu có như thế này."

Nghi ngờ trong lòng bỗng dâng lên, hắn đứng dậy, đang định đuổi theo Khổng Nghênh để hỏi cho ra nhẽ.

Đột nhiên, hắn có cảm giác tẩm cung Thái tử đang không ngừng biến lớn!

Trời đất quay cuồng, mặt đất tựa như xuất hiện hố trời, không ngừng chìm xuống, nỗi sợ hãi trong lòng Kỷ Hạ không ngừng được khơi dậy, hắn ép bản thân phải tỉnh táo, lại phát hiện ra nó vô ích.

Dường như hắn đang tiến vào đầm lầy, chỉ có thể không ngừng chìm xuống, không ngừng bị nuốt.

Cho đến khi hắn chết đi!

Một đạo âm thanh âm lãnh vang vọng khắp phiến thiên địa quỷ dị này: "Dám giết nữ nhi của ta? Ta sẽ khiến ngươi chôn cùng!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK