Trong khói đen, từng chiếc lông khỉ của Thanh Phù Nhậm dựng đứng, khói đen vội vàng lui về hóa thành hắc thuẫn, ngăn ở phía trước vũ tiễn.
Đáng tiếc, vô số khói đen đều dùng để hiển hóa con quái vật hình dẹt kia, cường độ ngưng kết hắc thuẫn có hạn, khiến một chiếc mũi tên vẫn bắn vào trong hắc thuẫn!
“Hóa Trần!”
Thanh Phù Nhậm nổi giận gầm lên, muốn hóa thành khói đen để tránh thoát mũi tên này tại thời khắc mấu chốt, thế nhưng Ám Trần Hiển Hóa Công đã bị hắn thôi động đến cực hạn, ngăn cản hơn trăm chiếc mũi tên khiến Linh Nguyên của gã bắt đầu khô kiệt, rõ ràng tốc độ Hóa Trần đã chậm chạp hơn nhiều.
Ngay khi gã sắp Hóa Trần thì mũi tên bắn qua vai phải của gã, máu tươi phun ra ngoài!
Dưới sự vây công của năm vị cao thủ và hơn trăm cung thủ của Thái Thương, rốt cục cường giả Thần Thông cũng thụ thương!
Thanh Phù Nhậm nhìn máu tươi chảy ra trên vai phải, mặt khỉ lại càng đỏ bừng, hai mắt phiếm hồng, đang định phản công thì đám người Cơ Thiển Tình đã công kích trước.
Kiếm khí tung hoành, băng đao lạnh lẽo, Hắc Viêm nóng bỏng, ép Thanh Phù Nhậm ở trên nóc nhà phải xuống dưới!
“Chỉ cần ngươi chưa đạt tới Ngự Linh cảnh trong truyền thuyết, không thể câu thông thiên địa Linh Nguyên để phi hành, xuống mặt đất rồi ngươi sẽ chết!” Trên mặt Cơ Thiển Tình lộ ra một tia hưng phấn, hôm nay các nàng sẽ vây giết một vị cường giả Thần Thông cảnh!
Dù cho vị cường giả Thần Thông này chỉ mới thăng cấp, dù vị công pháp chủ tu của vị cường giả Thần Thông này không thích hợp với loại đột phát chiến đấu, nhưng gã vẫn là một cường giả Thần Thông!
Thăng lên Thần Thông, từ đây siêu phàm thoát tục.
Trong tình trạng hỗn chiến trên chiến trường, nếu vận dụng thỏa đáng thì một vị cường giả Thần Thông có thể so sánh với mấy trăm tên giáp sĩ tinh nhuệ, là lực lượng chiến lược kinh khủng nhất.
Nhưng bây giờ, Chu Thanh quốc sư trước mặt bị bọn hắn bức tới mặt đất, mà trên mặt đất có mấy trăm tên âm binh đang cầm thương chờ phát động!
Kỷ Hạ đưa cái chén tới trước mặt Cảnh Úc, Cảnh Úc vội vàng rót một chén nước cho Kỷ Hạ, hắn nhìn dáng vẻ chật vật của Chu Thanh quốc sư, quang mang trong mắt chớp động, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Chu Thanh quốc sư vừa mới rơi xuống đất, hơn mười cán thương của âm binh phóng tới, trên mỗi một cây trường thương đều mang theo lực lượng khổng lồ.
Thanh Phù Nhậm vung tay phải lên, khói đen hóa thành một thanh đại đao, Linh Nguyên phun trào trong lúc đại đao bổ xuống, chặt đứt hơn mười cây trường thương ở trước mặt.
Đại đao chặt đứt trường thương, khí thế không giảm, lại đem trước người cầm trong tay trường thương âm binh chặn ngang chặt thành hai đoạn!
Mười mấy tên âm binh đều chết dưới một kích này của Thanh Phù Nhậm.
Thanh Phù Nhậm vừa định thả lỏng thì ba vị âm tướng từ bên trên cùng nhau công kích, quanh người lại có thêm mười mấy thanh trường thương đâm tới!
Hắn vận chuyển Linh Nguyên, Ám Trần Hiển Hóa Công hóa thành một con cóc lớn bằng khói đen, há mồm ra nuốt, ba vị âm tướng cầm đao chống đỡ, con cóc này có lực rất lớn, lưỡi dài phun ra đã trói chặt Ám Đinh và Hắc Đinh, hai người bị hút vào trong miệng con cóc.
Âm Đinh bổ băng đao xuống, muốn bổ cái miệng rộng của nó ra để cứu hai vị âm tướng, nhưng lại bị trường đao khói đen của Thanh Phù Nhậm đánh lui.
Cơ Thiển Tình thừa dịp tình thế hỗn loạn quét ra một đạo kiếm khí bàng bạc, chém thẳng lên đầu con cóc, trong nháy mắt con cóc tiêu tán, Ám Đinh và Hắc Đinh lăn xuống, đầu một nơi thân một nẻo!
“Muốn giết ta? Các ngươi cũng phải trả giá đắt!”
Tiếng cười khoa trương của Thanh Phù Nhậm quanh quẩn thiên địa, âm binh bị hắn quét ngang từng đợt từng đợt, hết lượt này lại có lượt khác xông lên.
Rốt cục dưới sự công kích của ba vị cường giả và hơn trăm âm binh còn lại, Linh Nguyên của Thanh Phù Nhậm dần cạn kiệt, chống đỡ một cách gian nan!
“Mông Quỷ, có cách nào bắt sống hắn không?” Kỷ Hạ đứng dậy, hai vị âm tướng chết đi khiến lông mày hắn nhíu chặt.
“Quốc chủ, thực lực của cường giả Thần Thông quỷ dị vô cùng, nhỡ may bắt sống hắn mà xuất hiện biến cố…”
“Có thể hay là không thể!” Kỷ Hạ thô bạo cắt ngang lời Mông Quỷ.
“Có thể!”
Mông Quỷ gật đầu, sau đó lấy một thanh chủy thủ bích ngọc từ trong ngực ra:
“Hiện tại Linh Nguyên của hắn đã tiêu hao hầu như không còn, chủy thủ này của ta hẳn là có tác dụng.”
Hắn thừa dịp Thanh Phù Nhậm đang gian nan chống đỡ sự vây công của đám người, vung chủy thủ bích ngọc ra, hung hăng đâm vào trên đùi Thanh Phù Nhậm.
Thanh Phù Nhậm chỉ cảm thấy tê dại tràn ra từ miệng vết thương, nhanh chóng tiến vào trong Linh Luân của gã, gã muốn dùng Linh Nguyên để ngăn cản, thế nhưng Linh Nguyên của gã đã tiêu hao quá nhiều, trăm không còn một.
Trên mặt thoáng hiện lên sự hoảng hốt, độc tính tiến vào Linh Luân, chỉ mấy hơi thở ngắn ngủi đã phong kín Linh Luân của hắn, không có cách nào chuyển động, Thanh Phù Nhậm không thể điều động Linh Nguyên.
Âm binh xung quanh cùng nhau tiến lên, trói gã thật chặt rồi kéo tới trước mặt Kỷ Hạ.
Cơ Thiển Tình cầm kiếm bảo vệ ở trước người Kỷ Hạ, để phòng Thanh Phù Nhậm giở trò lừa bịp, bỗng nhiên bạo phát.
Kỷ Hạ nhẹ nhàng tiếp nhận bình trà trong tay Cảnh Úc, rót một chén nước đặt ở trước mặt Thanh Phù Nhậm.
“Quốc sư, Thái Thương ta cũng không có rượu thừa, không bằng uống một chén nước rồi hẵng lên đường?"