Trong Thái Hòa điện, chín người có địa vị cao nhất ở Thái Thương nhìn quầng sáng dập tắt thật lâu không nói gì.
Trong đầu bọn họ vẫn không ngừng hiện lên cảnh tượng cự chùy oanh kích khiến trăm nghìn hung thú cường đại biến thành thịt nát ở trong quầng sáng.
Bọn hắn không khỏi tự hỏi nếu như Thái Thương đối mặt với chuôi cự chùy này thì sẽ có kết quả như thế nào.
Đáp án quá rõ ràng, dù Thái Thương có tập hợp toàn bộ quân lực, nghiền ép tất cả lực lượng ra ngoài, đối mặt với chuôi cự chùy này cũng chỉ có thể tuyệt vọng.
Kỷ Hạ nhìn vẻ sa sút trong mắt mọi người, nội tâm hắn cũng có chút chán nản, loại lực lượng đó hoàn toàn không phải thứ mà hiện tại Thái Thương có thể ngăn cản, coi như Thái Thương có mạnh hơn gấp mười lần thì cũng không cách nào tranh phong cùng với dạng đối thủ kinh khủng này.
Thế nhưng hắn lại không tức giận chút nào, cho dù nội tâm thấp thỏm hoảng sợ thế nhưng hắn cũng biết hoảng sợ cùng thấp thỏm đều không làm nên chuyện gì, chuyện mà hắn có thể làm chỉ có hết sức bảo toàn bản thân, bảo hộ Thái Thương vẹn toàn.
Dù là biết rõ trước mắt có khủng bố như vậy địch nhân, nhưng cũng không thể từ bỏ chống lại, duỗi cổ chờ chết đúng không?
Hắn nhìn vẻ mặt chán nản của mọi người, không khỏi tức giận, đẩy ấm nước trước mặt lên, nghiêm nghị nói:
"Nguyên nhân ta không muốn xem nội dung trong ngọc giản ở trên yến hội chính là sợ nội dung bên trong có thể sẽ khiến Thái Thương bách quan sinh ra sợ hãi, mà ta lưu mấy người các ngươi lại bởi vì các ngươi là trụ cột của Thái Thương ta!"
"Mấy người các ngươi là những người có địa vị cao nhất trong Thái Thương bách quan, ta còn tưởng rằng cho dù trời có sập xuống thì các ngươi cũng sẽ mặt không đổi sắc bảo hộ con dân Thái Thương, không nghĩ tới biểu hiện của các ngươi lại kém như thế, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi, hoảng sợ, tuyệt vọng, thật giống như chúng ta chỉ có thể nhắm mắt chờ chết!"
"Các ngươi nghĩ sao? Từ bỏ? Hay là cúi đầu xưng thần với Chu Thanh quốc, để Chu Thanh quốc buông tha Thái Thương, từ nay trở đi Thái Thương sẽ trở thành nô lệ của Chu Thanh, con dân Thái Thương cũng trở thành lương thực của Chu Thanh, vậy các ngươi thì sao?"
"Bản thân các ngươi là thủ lĩnh của Thái Thương, các ngươi có thể an tâm trở thành thức ăn của Chu Thanh sao? Không! Các ngươi sẽ bị cầm tù, sẽ bị lăng nhục, sẽ tiếp nhận các loại cực hình cho đến khi chết đi! Nghĩ xem, cuối cùng là đón nhận một kích lôi đình của Đại Phù quốc lôi đình tối hơn hay là cả nước trở thành heo chó để Chu Thanh chăn nuôi tốt hơn."
Phách Huyền nghe thấy câu nói cuối cùng của Kỷ Hạ, khuôn mặt tuấn dật không khỏi đỏ lên, hắn quỳ một chân trên đất, cúi đầu nói:
"Quốc chủ, thần tuyệt không có ý nghĩ đầu hàng, cho dù con dân, tướng sĩ Thương Thành đều trở thành vong hồn cũng tuyệt đối không cúi đầu."
Trên mặt Lục Du cùng Triệu Khúc cũng đã vương đầy nước mắt, Lục Du nói:
"Chúng ta không hoảng sợ, chúng ta không kinh sợ, chúng ta đều là một đám xương già, đã tám mươi mấy tuổi, sống đủ rồi, cũng không sợ bất kỳ kiếp nạn nào. Chúng ta đang lo lắng cho Thái Thương, con dân Thái Thương cùng với các thiếu niên thiếu nữ, tuổi bọn hắn còn trẻ như vậy đã phải thừa nhận tai họa ngập đầu..."
Kỷ Hạ đánh gãy lời nói của hắn hỏi:
"Cường giả Đại Phù tới rồi sao?"
Đám người không đáp, Kỷ Hạ cười lạnh nói:
"Cường giả Đại Phù còn chưa tới, các ngươi đã bày ra tư thái này không khỏi khiến một kẻ hoàn khố như ta cảm thấy thất vọng."
Hai người Kỷ Trạch, Kỷ Khánh nghe thấy Kỷ Hạ nói vậy, đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, khi Kỷ Hạ kế vị, hai người bọn họ còn tỏ thái độ phản đối, không ngờ hôm nay Kỷ Hạ quát mắng tám người bọn hắn, bọn hắn lại không thể phản bác.
Bởi vì đúng là bọn hắn cảm thấy sợ hãi, cảm thấy tuyệt vọng, thậm chí ngay cả ý niệm phản kháng cũng bắt đầu giảm đi.
"Sợ hãi là điều không thể tránh khỏi."
Kỷ Hạ lên tiếng đánh gãy suy nghĩ của bọn hắn, hắn vừa đi vừa về nhìn chằm chằm vào bọn hắn nói:
"Bởi vì sợ hãi có thể giúp chúng ta sinh ra động lực, có thể giúp chúng ta phấn chấn gấp bội để có được một chút hy vọng sống."
Cơ Thiển Tình nhìn ánh mắt của Kỷ Hạ, phát hiện mười mấy ngày trước ánh mắt hắn còn né tránh nhưng giờ phút này chỉ còn lại sự kiên định.
"Thế nhưng là đại thần của ta, là con dân của ta, tuyệt đối không thể tuyệt vọng."
Kỷ Hạ nói:
"Tuyệt vọng khó tránh khỏi sẽ khiến ý chí chiến đấu lên xuống thất thường, không hề có ích đối với chúng ta, cũng không thể giúp ích đối với sự tồn vong của Thái Thương, nó sẽ khiến chúng ta đi tới con đường diệt vong."
"Mà ta lại có biện pháp giúp Thái Thương có được một cơ hội."
Hắn chậm rãi phun ra một câu cuối cùng, sau đó lại phun ra một ngụm trọc khí, dựa vào phía trên vương tọa.
Đám người sửng sốt một chút, Kỷ Trạch vội vàng hỏi:
"Quốc chủ, biện pháp gì?"
Trong nháy mắt, trong mắt những người này như thấy được hy vọng, ánh mắt sáng rực nhìn Kỷ Hạ.
Kỷ Hạ lắc đầu đáp:
"Hiện tại vẫn chưa thể nói cho các ngươi, vạn nhất chuyện này bị lộ ra ngoài, chờ đợi chúng ta chính là bóng tối vô tận, một mạch Thái Thương Nhân tộc cũng sẽ hoàn toàn biến mất."
"Các ngươi chỉ cần làm tốt bổn phận của chính mình, Cơ tướng quân cùng Phách Huyền thành chủ phụ trách các việc tu luyện và luyện binh của Thương Thủ quân, các vị trọng thần còn lại cũng quản lý tốt chức vụ của mỗi người, đến thời điểm nên nói thì các ngươi sẽ biết thôi."
Hắn từ trên vương tọa trên đứng dậy nói:
"Chư vị trở về đi, bổn quốc chủ mệt mỏi, muốn về tẩm cung nghỉ ngơi."
Nói xong, hắn không tiếp tục để ý bọn hắn nữa mà trực tiếp đi về phía sau Thái Hòa điện, đi được một nửa, hắn lại quay đầu cao giọng nói:
"Mông Quỷ, ngươi đi theo ta, ta có một số vấn đề về tu hành muốn thỉnh giáo ngươi."
Mông Quỷ lập tức lĩnh mệnh.
Bên trong Thái Hòa điện chỉ còn lại bảy người.
Trên mặt Phách Huyền vẫn còn mấy phần xấu hổ nói:
"Vừa rồi ta còn nghi ngờ tính nết của quốc chủ, không nghĩ tới quốc chủ mới hai mươi tuổi, nhìn nhận vấn đề còn lão luyện thấu đáo hơn chúng ta nhiều."
Lục Du gật đầu nói:
"Cái chết của tiên quốc chủ đúng là đã khiến quốc chủ trưởng thành rất nhiều, bây giờ tính cách của hắn càng lúc càng giống Thương quốc chủ."
"Quốc chủ vừa mới nói hắn có kế hoạch có thể mở ra một con đường sống cho Thái Thương, cũng không biết là kế hoạch gì." Trong mắt Triệu Khúc còn vẫn lộ ra vẻ lo lắng.
"Quốc chủ là Đại Phong ý chí, chắc Đại Phong sẽ che chở quốc chủ, che chở Thái Thương, vả lại mấy ngày nay quốc chủ liên tiếp cho chúng ta thấy rất nhiều kỳ tích, hắn đã nói như vậy thì chúng ta cứ làm theo lời quốc chủ, mỗi người phụ trách công việc của mình, đợi đến thời cơ chín muồi." Kỷ Trạch đút hai tay vào tay áo, bộ dạng phục tùng nói.
Cơ Thiển Tình gật đầu nói phải, nội tâm lại xuất hiện một tia hồ nghi, lúc quốc chủ nói tới kế hoạch kia, ánh mắt trốn tránh không giống như là đang nói thật.
"Chẳng lẽ hắn lại bịa chuyện giống như việc giả danh Đại Phong ý chí?" Cơ Thiển Tình nghĩ thầm.
Dù là như thế nào, một trận quát mắng của Kỷ Hạ đã khiến sự lo lắng nồng đậm trong lòng các vị đại thần tiêu tán đi rất nhiều, bọn hắn lấy lại tinh thần, phát hiện những lời này của Kỷ Hạ rất có lý.
Bất kể là sợ hãi như thế nào cũng không thể tuyệt vọng.
Bởi vì tuyệt vọng chẳng có ích gì, Vô Ngần Man Hoang có quá nhiều chuyện khiến người ta tuyệt vọng, thế nhưng tuyệt vọng không hề có tác dụng, chỉ có thể khiến sự diệt vong tới càng nhanh hơn mà thôi.
Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến Thái Thương có thể tồn tại hơn hai trăm năm, bất luận là kiếp nạn gì, gian nan khốn khổ như thế nào, khiến Thái Thương Nhân tộc buồn rầu, hoảng sợ, tuyệt vọng, nhưng mà sau khi tuyệt vọng, người Thái Thương vẫn có thể tỉnh ngộ, sau đó sẽ tiếp tục phấn đấu vì sự tồn vong của Thái Thương.
"Liên quan tới chuyện của Đại Phù, không được để lộ với con dân Thái Thương con dân cùng chúng đại thần, người biết cũng nghiêm cấm thảo luận, tránh cho con dân Thái Thương sinh lòng sợ hãi, dân tâm rối loạn."
Kỷ Trạch thượng thần trầm giọng hạ lệnh, đám người lập tức đáp ứng.