Mục lục
Ta Có Một Gốc Thần Thụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba vị âm tướng hợp lực, Ác Khuyển tướng có ra sức giãy giụa tới mấy thì cũng không làm gì được, trong thời gian ngắn ngủi đã bị chém chết.

Kỷ Hạ xách đầu chó của Ác Khuyển tướng trong tay, đứng thẳng thân thể, khói mù dày đặc tản ra từ phía sau làm hắn trông giống như người trong tiên cảnh.

Kiếm khí của Cơ Thiển Tình ngút trời, chặt đứt một cánh tay của Thực Kim Cự Viên, nhìn về phía Kỷ Hạ thì thấy hắn đứng ở giữa, xung quanh có âm binh cầm thương không ngừng đi ra gia nhập chiến trường.

Thực lực của âm quân không hề thua kém Thương Vệ quân, mười người một đội không ngừng vây giết binh sĩ của Ác Khuyển quân phân tán ra, vô số Cưu Khuyển quân chết trong tay âm binh, bọn hắn còn chưa kịp kêu cứu viện thì đã bị mấy thanh trường thương có khí tức âm trầm đâm vào thân thể, hóa thành mảnh vỡ rơi lả tả trên mặt đất.

Mọi người xem cuộc chiến ở trên cổng thành thấy rốt cuộc âm quân cũng hiện thân, chiến quả ngoài dự liệu thì không khỏi kích động tới mức hốc mắt đỏ bừng.

“Tiên quốc chủ, ngài có thấy không? Thái Thương lại vượt qua một lần kiếp nạn!” Giọng nói của Triệu Khúc run rẩy, rơi lệ quỳ sụp xuống.

“Tiên quốc chủ, ngài chớ trách tội điện hạ, điện hạ ngang bướng nhưng không có ý muốn hại ngài, cũng chớ nên trách tội Lục Du, nếu là lúc thái bình thịnh thế thì chắc chắn Lục Du sẽ nghiêm trị điện hạ nhưng nhân tộc chúng ta ở Vô Ngần Man Hoang quá mức nhỏ yếu, nếu không phải điện hạ là Đại Phong ý chí thì e là mấy chục vạn con dân Thái Thương đều phải chết oan uổng!”

Ác Khuyển quân không ngừng bị đánh giết, không ngừng bị đánh tan tác!

Âm quân hiện thân ngắn ngủi mấy khắc đã lấy được chiến quả huy hoàng như vậy khiến Kỷ Hạ quá đỗi vui mừng.

Có thể dễ dàng đánh tan Ác Khuyển quân như vậy cũng không phải là do âm quân cường hãn hơn Ác Khuyển quân, càng nhiều hơn chính là Ác Khuyển quân với Liệp Thực quân tách ra mà âm quân lại có chuẩn bị mà đến, tập trung giết chết đám Ác Khuyển quân lạc đàn, tiện thể quét ngang tất cả Cưu Khuyển.

Thương Thủ quân nhìn thấy có cường viện xuất hiện, vốn dĩ thân thể đã mệt mỏi nhưng lại bộc phát ra càng nhiều lực lượng, bắt đầu phản công.

“Rống!”

Thực Kim Cự Viên bị Cơ Thiển Tình chặt đứt một cánh tay thì phát ra tiếng rống giận rung trời, chỗ cánh tay bị cụt máu chảy ào ạt như một con suối tuôn trào, sắc mặt Ác Khuyển tướng ngồi xếp bằng trên đầu cự viên cực kỳ thống khổ, tựa như người bị chặt đứt tay là hắn.

Trên mặt Cơ Thiển Tình lộ ra vẻ hăng hái, Linh Nguyên của nàng đã hao tổn rất nhiều nhưng cũng tự tin Linh Nguyên còn sót lại có thể chém chết Thực Kim Cự Viên có thực lực sánh ngang cường giả Cửu Trọng Thiên.

Sự thật là như vậy, chỉ thấy trường kiếm trong tay Cơ Thiển Tình có kiếm khí bay múa, cỗ sau mạnh hơn cỗ trước, mỗi một đạo càng ngày càng nóng khiến cự viên đã như nỏ mạnh hết đà không thể thối lui, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.

“Thanh Quân Kiếm, chém đầu!”

Rốt cuộc, một đạo kiếm khí bàng bạc dài ba trượng xuất hiện chém lên đầu cự viên, cái đầu của cự viên khổng lồ cứ thế bị chặt xuống!

Thân thể cự viên co quắp mấy lần rồi ầm ầm ngã xuống đất, toàn thân Ác Khuyển tướng bên trên đầu cự viên run rẩy mấy lần, toàn bộ huyết mạnh quanh thân bạo liệt mà chết!

Hai vị Ác Khuyển tướng đều mất mạng, Ác Khuyển quân cũng bị chặt đầu hơn tám trăm, những Cưu Khuyển khác thấy âm quân và Thương Thủ quân thế như chẻ tre liền vội vàng ném binh khí đi để chạy trốn.

“Một tên cũng không bỏ qua.” Dung Lộc tướng quân cũng giống Kỷ Hạ, một tay cầm lấy một cái đầu chó, một tay vung đao gầm thét:

“Thả một người của bọn hắn đi thì nhi nữ của Thái Thương sẽ chết đi một người, giết cho ta!”

Ba vị âm tướng Âm Đinh, Hắc Đinh, Ám Đinh vụt qua nhanh như tên bắn, từng tên Cưu Khuyển chạy trốn đều bị chặn ngang chém thành hai đoạn.

Kỷ Hạ thở phào một hơi, lẩm bẩm:

“Xem ra đã vượt qua được kiếp nạn này.”

Bên ngoài Thái Thành hai trăm dặm, tại biên giới của hai nước Thái Thương và Chu Thanh là Thương Thanh Sơn, một thiếu nữ mặc y phục lộng lẫy, đầu cài cây trâm màu xanh, khuôn mặt được che bởi lụa mỏng mông lung mà lại tràn ngập cảm giác thần bí đang nhìn về phía Thái Thương xa xa, bên cạnh nàng là một thiếu niên cực kỳ tuấn mỹ, mặt trắng không râu, thân mặc ngân giáp, cơ thể tráng kiện thon dài.

“Phong ấn trên núi ngày càng yếu đi, vốn dĩ chuyện ngươi phụng mệnh tới đây gia cố phong ấn là một chuyện cực kỳ quan trọng, không ngờ tới ngươi còn hứng thú xem sâu kiến chơi đùa.”

Trên mặt thiếu niên mặc giáp bạc lộ ra ý cười làm say lòng người, nhẹ giọng nói chuyện với thiếu nữ thân bí, thiếu nữ thần bí không đáp lại, dường như là không nghe thấy lời nói của hắn.

Sắc mặt thiếu niên dần trở nên âm trầm, hắn cũng nhìn về phía Thái Thành cách xa hai trăm dặm, trong mắt hiện lên một tia thâm trầm, trên bầu trời tựa như cảm nhận được sự tức giận của thiếu niên mà mây đen ùn ùn kéo đến che khuất ba mặt trời rực rỡ, trên trán hắn vặn vẹo hiện ra một con mắt màu bạc quỷ dị!

Thiếu niên này lại có ba con mắt.

Con mắt màu bạc trên trán lấp lóe tia chớp, đột nhiên giọng nói thanh lãnh của thiếu nữ thần bí truyền đến:

“Chỉ là một đám sâu kiến, ngươi tức giận với bọn hắn làm gì chứ?”

Lôi đình trong con mắt của thiếu niên biến mất trong nháy mắt không còn tăm tích.

“Ta thực sự nghĩ mãi không ra, vì sao chủng tộc nhân loại hèn mọn này lại có bộ dáng giống y hệt chúng ta?” Trong giọng nói của thiếu niên có cảm giác xấu hổ, giống như việc nhân tộc có khuôn mặt giống bọn hắn là một chuyện vô cùng nhục nhã.

Thiếu nữ thần bí lắc đầu:

“Man Hoang mênh mang rộng lớn, lớn tới mức cho dù cường giả ở trong tộc cũng không biết nơi nào là điểm cuối của nó, địa vực lớn như vậy lại xuất hiện một hai chuyện không hợp lẽ thường thì cũng không có gì khó hiểu.”

“Hơn nữa, chủng tộc bên trong Man Hoang nhiều vô số kể, trong đó lại có nhiều chủng tộc có dáng vẻ giống nhau, đều là thần hình cho nên cũng không cần cảm thấy quá mức kì lạ.”

Thiếu niên mặc ngân giáp gật gật đầu hỏi:

“Y Quy, vậy bao giờ ngươi gia cố phong ấn?”

“Đã gia cố rồi.” Thiếu nữ được gọi là Y Quy trả lời.

“Đã gia cố rồi?” Thiếu niên mặc ngân giáp sững sờ, trong con mắt bắn ra một đạo ngân mang xâm ngập vào trong Thương Thanh Sơn, không ngừng kéo dài ra xuyên thấu qua núi đá lao thẳng xuống bên dưới lòng đất Thương Thanh Sơn.

Chỉ thấy một con cự thú cao trăm trượng giống như chim mà không phải chim, giống như báo mà lại không phải báo đang nhắm mắt dưỡng thần, xung quanh con cự thú có vô sô đóa hoa màu đỏ, những đóa hoa này tản mát ra một loại khí tức cực kì kinh khủng, tạo ra một linh trận giam cầm trấn áp đầu cự thú kia.

Dường như cự thú phát giác có người đang nhìn trộm nó, nó chậm rãi mở mắt ra nhìn thẳng vào mắt thiếu niên mặc ngân giáp.

Thiếu niên mặc ngân giáp lập tức nghe thấy vô sô tiếng khóc của hài nhi, hắn mơ hồ thấy đại địa lật úp, một hài tử mới sinh có đôi mắt như chuông đồng quái dị đang nuốt từng miếng từng miếng đại địa vào bụng.

Vô số sinh linh, vô số yêu ma đều bị đứa nhỏ này ăn sạch, ngay cả hắn cũng vậy!

“Phụng Tô, có phong ấn nơi đây mà còn dám làm càn?” Thiếu niên mặc ngân giáp lạnh lùng hừ một tiếng, con mắt phát ra linh quang tràn vào bên trong ảo giác, thiếu niên lập tức thoát khỏi huyễn cảnh.

Cự thú tên là Phụng Tô nghe thấy thiếu niên mặc ngân giáp trách mắng cũng không có cử động, lười biếng nhắm mắt lại tiếp tục ngủ say.

“Quả nhiên phong ấn đã được gia cố.” Thiếu niên mặc ngân giáp thở phào nhẹ nhõm, cười nói.

Thiếu nữ thần bí gật gật đầu, thân hình khẽ động rồi không thấy tung tích.

Thiếu niên mặc ngân giáp thấy nàng không từ mà biệt, vốn dĩ sắc mặt còn đang tràn ngập ý cười bỗng nhiên trở nên âm trầm.

Hắn lật bàn tay một cái, hai quả nhỏ màu nâu xuất hiện trong tay hắn, hắn lấy một quả cho vào miệng, còn một quả khác thì tùy ý ném lên không trung.

Trong hư không xuất hiện một tia gợn sóng, một đầu ngũ thải mãng xà hơn trăm trượng hiện lên, đầu xà khẽ động nhanh như thiểm điện nuốt quả nhỏ màu nâu trước mặt vào miệng.

Thiếu niên mặc ngân giáp nhìn ngũ thải cự mãng, ánh mắt lộ ra tia tàn nhẫn: “Quy tắc cũ so xem ai giết được nhiều người hơn?”

Ngũ thải cự mãng phun lưỡi rắn ra, nhìn nhìn thiếu niên mặc ngân giáp.

Thiếu niên nhìn về Thái Thành nơi xa, lại lắc đầu:

“Được rồi, Y Quy mới bảo ta không nên so đo với đám sâu kiên này, bây giờ đảo mặt một cái liền lấy bọn hắn làm mục tiêu thì không khỏi quá hẹp hòi.”

Hắn chuyển hướng qua hướng Tây, hai má phồng lên, từ trong miệng nhổ ra một cái hột, sau đó ngũ thải cự mãng cũng phun ra một cái hột.

Hai cái hột tựa như ẩn chứa lực lượng khổng lồ, vượt qua sơn hà trùng điệp bay vào Chu Thanh quốc nho nhỏ ở phía Tây, phát ra tiếng vang ầm ầm.

Một tòa thành nhỏ có hơn hai vạn sinh linh trong Chu Thanh quốc bị hai cái hột này xóa sổ.

Ánh mắt thiếu niên xuyên qua khoảng cách xa xôi thấy được cảnh này, hài lòng gật đầu:

“Lần này ta lại thắng.”

Ngũ thải mãng xà lắc lắc đầu xà khổng lồ, giống như không hài lòng với kết quả này.

Thiếu niên mặc ngân giáp vừa cười vừa nói:

“Ngươi còn dám chơi xấu? Lần trước là do ta không hào hứng nên lấy mục tiêu là tiểu quốc của đám sâu kiến kia, đập trúng một tòa quân doanh.”

“Mặc dù chỉ chết hơn hơn bốn ngàn người nhưng ngươi chớ có quên, lần trước ngươi tham ăn đã trực tiếp nuốt cái hột xuống cho nên mới thua.”

Kỷ Hạ đang đang thu xếp ăn mừng ở Thái Thương quốc, còn tưởng rằng Thương Vệ quân bị hủy diệt là do tai ương Tinh Vẫn, hắn cũng chưa từng nhận ra khoảng cách tử vong lại gần hắn như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK