Kỷ Hạ nhìn những binh sĩ đứng thẳng thắp, khuôn mặt kiên nghị của Thái Thương, trong lòng lo sợ bất an.
“Quân đội lớn mạnh như vậy mà chỉ đứng thứ hai Thái Thương quốc? Vậy thì rốt cuộc lúc trước Thương Vệ quân xếp thứ nhất đó còn mạnh tới cỡ nào?”
Hắn vừa mới tận mắt chứng kiến Cơ Thiển Tình triệu tập quân đội Thái Thương, nhìn thấy đội quân tám nghìn tên Thương Thủ quân này hùng mạnh đến mức nào.
Không nói đến kỷ luật nghiêm minh, từng tướng sĩ của Thương Thủ quân đều sức lực đầy mình, vung vẩy binh khí nặng hơn trăm cân mà mày không nhíu dù chỉ là một chút.
“Thương Vệ quân bị khối thiên thạch chết tiệt kia đập một cái khiến toàn quân bị diệt đúng là quá đáng tiếc, bằng không thật sự rất muốn nhìn thấy đội quân còn mạnh hơn Thương Thủ quân có dạng gì.”
“Quan trọng nhất bây giờ là âm binh bên trong Âm Binh Sào thật sự có thể đối phó quân đội nổi danh như Thương Vệ quân, thậm chí là Ác Khuyển quân càng mạnh hơn sao?”
Kỷ Hạ nhìn Cơ Thiển Tình mặc áo giáp đỏ, áo choàng đen ở phía sau bị gió thổi vù vù, hiên ngang không thể tả, trong lòng hốt hoảng bất an.
Thật ra vừa nãy hắn cũng không muốn ra mặt nhưng hắn sợ tình thế cấp bách, lão giả tinh thần phấn chấn tên Lục Du kia và Cơ Thiển Tình không rảnh để ý đến hắn sẽ ném hắn vào ám lao.
Ngoài ra, mặc dù trí nhớ của hắn không đầy đủ không thể nhớ được một số chuyện nhưng chỉ cần nghe những lời mà Lục Du dùng để mô tả Cưu Khuyển thì cũng biết đây là một chủng tộc cực kỳ tàn bạo.
Nếu Thái Thương quốc thật sự bị công phá, vậy thì hắn cũng không có chốn dung thân.
Bây giờ dù cho âm binh trong Âm Binh Sào có thực lực yếu thì cũng để bọn hắn tham chiến, có thể giúp lực lượng của Thái Thương quốc lên một chút cũng tốt.
Tám ngàn Thương Thủ quân đứng ngay ngắn chỉnh tề trên diễn võ tràng khổng lồ ở trước hoàng cung, Cơ Thiển Tình, Lục Du và Kỷ Hạ đứng trên thành lâu, phía sau là bách quan của Thái Thương quốc.
“Các tướng sĩ! Sáu nghìn binh sĩ của Cưu Khuyển quốc đã vượt qua Lộc Minh Sơn đi về hướng Thái Thành! Thái Thương quốc ta vật lộn giãy dụa hơn hai trăm ba mươi năm trong vùng Man Hoang đáng sợ này, các ngươi thỏa mãn chưa?”
Sắc mặt Cơ Thiển Tình lạnh nhạt, những lời nói điềm tĩnh phát ra từ trong miệng nàng, âm thanh vốn nhỏ nhưng dưới sự tăng phúc của Linh Nguyên đã vang vọng khắp diễn võ tràng trong nháy mắt.
“Thế giới này thực sự là thần kỳ, đây là diệu dụng của Linh Nguyên!”
“Đáng tiếc, nguyên chủ của khối thân thể này là kẻ ngu, vậy mà lại không có hứng thú đối với lực lượng thần kỳ này, cơ thể còn không bằng ta ở kiếp trước!”
Kỷ Hạ lấy làm kỳ lạ, hắn thật sự không thể hiểu được ý nghĩ ngu ngốc của người đã chết, có thể trở thành siêu nhân mà lại cam nguyện làm người bình thường?
Chúng tướng sĩ trên diễn võ tràng nghe thấy lời nói của Cơ Thiển Tình, đồng thời hô lớn:
“Đại Phong! Đại Phong! Đại Phong!”
Đại Phong chính là đồ đằng hiến tế của Thái Thương quốc, đầu rồng mình người, hai tay quấn quanh một đầu Thiên Long, chân giẫm trên hai khối đại lục, uy nghiêm bất phàm.
Cơ Thiển Tình đợi chúng tướng sĩ hô xong, lại nói:
“Ta cũng không hài lòng! Vậy chúng ta hãy chiến vì Nhân tộc, chiến vì Thái Thương, chiến vì thê nhi ở phía sau chúng ta! Các ngươi có nguyện ý không?”
Chỉ ngắn ngủn mấy câu đã khiến chiến ý của tám nghìn tướng sĩ trên diễn võ tràng bùng cháy, lại hô vang lần nữa:
“Đại Phong! Đại Phong!”
Sau khi hô xong, đột nhiên có một vị tướng quân trung niên bước ra khỏi hàng, chắp tay lên ngực thi lễ với bách quan trên cổng thành, dò hỏi:
“Hôm nay chúng ta sẽ tử chiến, xin quốc chủ hãy hạ lệnh! Đời này không thể hầu hạ quốc chủ, kiếp sau nguyện bảo vệ Thái Thương vì quốc chủ!”
Cơ Thiển Tình nghe thấy lời nói của tướng sĩ, nghĩ tới quốc chủ đã bị Kỷ Hạ làm cho tức chết, nàng không khỏi buồn bã, trong mắt người kiên nghị như nàng cũng tràn ngập sương mù.
Nàng quay đầu lạnh lùng nhìn Kỷ Hạ, sau đó cất cao giọng nói:
“Lúc trước quốc chủ đại chiến cùng với Đại tướng Cưu Khuyển, thân thể bị trọng thương lại không được nghỉ ngơi chữa thương suốt hai tháng vì nạn Tinh Vẫn, cơ thể mệt nhọc tinh thần uể oải, rốt cuộc hôm qua cũng không chống đỡ nổi đã hôn mê bất tỉnh!”
Đội hình của Thương Thủ quân không có bất kỳ biến hóa nào bỗng dưng xảy ra rối loạn, vô số âm thanh lo lắng, quan tâm hỏi han đan xen như sấm rền.
Kỷ Hạ im lặng nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng không khỏi tràn đầy kính ý đối với người chưa từng gặp mặt, trong đầu không có ấn tượng gì, thậm chí không có một chút hiểu biết nào về Thái Thương quốc chủ.
Chỉ việc hắn được nhiều người kính yêu như thế cũng đáng để Kỷ Hạ tôn kính.
Còn chưa kịp cảm khái, Kỷ Hạ lập tức phát hiện ra không khí khác thường, hắn nhìn chằm chằm vào mũi chân, im lặng đứng yên bất động. Hắn thật sự không thể chịu nổi ánh mắt tràn ngập hận ý và hận không thể thiên đao vạn quả hắn của những người xung quanh.
“Thái tử! Xin hãy giao Thái Thương quốc lệnh ra đây, lệnh cho chúng tướng sĩ ra khỏi thành nghênh địch.”
Tuy đã già nhưng dáng người Lục Du vẫn cao thẳng như gốc thanh tùng, đột nhiên lên tiếng.
Kỷ Hạ hơi sửng sốt, chỉ vào sống mũi của mình hỏi:
“Ta?”
“Đương nhiên là điện hạ, cũng xin điện hạ hãy nói vài lời trấn an lòng quân, dù sao ngươi cũng là huyết mạch của Hoàng tộc đời thứ chín, cũng nên làm như thế!” Lục Du nói.
Đám người trên thành lâu xì xào bàn tán, Kỷ Hạ đang che lỗ tai cũng có thể đoán được bọn hắn nói cái gì, chắc chắn là những lời không tốt đẹp.
Cơ Thiển Tình cười lạnh mỉa mai:
“Để tên phế vật này nói lời trấn an chúng tướng sĩ? Có phải Lục Thượng thư quá coi trọng hắn rồi không, e là hắn mở miệng ra là hồ ngôn loạn ngữ, ngược lại sẽ đảo loạn lòng quân. Nếu không phải hắn tuyên bố có thủ đoạn áp trục gì đó có thể trợ trận giúp Thái Thương thì ta đã ném hắn vào trong ám lao làm bạn với xác chuột từ lâu rồi.”
Lục Du lắc đầu, còn chưa kịp nói thì một lão nhân có râu đẹp đi ra từ trong hàng ngũ quan lại:
“Hoàng tộc nói lời trấn an khi tướng sĩ xuất chinh là tộc chế, hiện giờ tiên vương hoăng thì chỉ có Thái tử thay thế tiên vương, nếu không sẽ là điềm xấu.”
Người này tên là Triệu Khúc, là Sử quan có địa vị cực cao của Thái Thương quốc, phụ trách việc bói toán, cúng tế.
Hắn vừa lên tiếng, mọi tiếng xì xào bàn tán lập tức im bặt.
“Các ngươi đừng mê tín như vậy được không, ngay cả tình hình như thế nào mà ta cũng không biết rõ thì ta có thể nói cái gì?”
Trong lòng Kỷ Hạ cười khổ: “Xem ra dân trí ở đây vẫn chưa được khai hóa, lại còn tin vào bói toán với tế tự.”
Nhưng lại bị ý nghĩ của mình chọc cười: “Suy nghĩ của ta là tư duy của người Địa Cầu, thế giới này thần kỳ như vậy, nói không chừng thuật bói toán với tế tự thật sự có tác dụng.”
“Điện hạ, đừng lãng phí thời gian nữa!” Lục Du cau mày quát.
Kỷ Hạ bất lực bước về phía trước và nhìn những người lính bên dưới.
Tám nghìn tướng sĩ, tất cả đều là anh hùng hào kiệt, nhưng trang bị quá mộc mạc tồi tàn, ngoại trừ vũ khí tiêu chuẩn ra, thậm chí bọn hắn còn không có một bộ áo giáp tử tế.
Thế nhưng trong mắt bọn họ không có sợ hãi, mà chỉ có dũng khí thấy chết không sờn.
Nhìn thấy sự dũng khí đó, trong lòng Kỷ Hạ chợt dâng lên một tia cộng hưởng.
Người bảo vệ quốc gia thì không quan tâm đến sinh tử!