Đường Nam Thanh ở vào phía Tây Thái Thành, là một trong rất nhiều tuyến đường chính chủ yếu, có khá nhiều nhà tham gia quân ngũ cư ngụ, khuôn mặt của Cơ Thiển Tình cùng Kỷ Hạ đều bị một cái mũ trùm che chắn, dù sao Thái Thương quốc chủ và Đại tướng cùng nhau tới chơi, ít nhiều cũng sẽ gây ra oanh động.
Bọn hắn dừng lại trước một cánh cửa gỗ hết sức sạch sẽ, Kỷ Hạ chắp hai tay sau lưng hỏi Cảnh Úc:
“Đây chính là nhà của ngươi?”
Cảnh Úc giữ im lặng, khẽ gật đầu, Kỷ Hạ nghĩ đến ánh mắt ngày đó của nàng sau khi được Cơ Thiển Tình cứu ra, trong lòng không khỏi cảm thấy không được tự nhiên: “Khoản nợ của Thái tử phế vật còn phải do ta đến trả, thật sự là bất đắc dĩ.”
Hắn làm ra vẻ điềm nhiên nói:
“Đã như vậy, ngươi đi vào trước đi, ta cùng Cơ tướng quân còn phải đi thêm một lúc để xem dân sinh của Thái Thành.”
Đôi mắt sáng của Cảnh Úc nhìn về phía Cơ Thiển Tình, rốt cục lên tiếng nói:
“Cảnh Úc cám ơn Cơ tướng quân đã cứu, không bằng vào nhà uống chén nước đã rồi đi?”
“Không cần…”
“Cũng được.”
Kỷ Hạ đang định cự tuyệt, thế mà Cơ Thiển Tình lại gật đầu đáp ứng:
“Quốc chủ, ta đi uống một chén nước, ngươi ở chỗ này chờ ta một chút.”
Sắc mặt Kỷ Hạ cứng đờ nhìn về phía Cảnh Úc, Cảnh Úc làm như không nhìn thấy, đưa tay ra làm tư thế mời Cơ Thiển Tình rồi dẫn đầu mở cửa lớn, bước vào trong cửa, Cơ Thiển Tình cũng đi theo vào bên trong.
“Dù sao ta cũng là quốc chủ, tại sao lại không có cảm giác tồn tại như thế?” Hắn lẩm bẩm một mình, đang chuẩn bị tìm một cây đại thụ hóng mát, ở xa xa cuối con phố dài có một thiếu niên đeo kiếm tập tễnh đi tới.
Thiếu niên này nhìn có chút cường tráng, Kỷ Hạ chợt cảm thấy hết sức quen thuộc, đợi đến khi thân ảnh đến gần, hắn mới phát hiện thiếu niên này chính là người thiếu niên đã kề vai chiến đấu cùng hắn trên chiến trường lúc trước.
Thiếu niên này cũng nhìn thấy Kỷ Hạ, y đi qua bên người Kỷ Hạ, tựa như phát hiện ra cái gì lại lùi lại, khuôn mặt có vẻ hơi kích động.
“Quốc chủ đại nhân?” Thiếu niên lên tiếng, trong giọng nói tràn ngập kinh hỉ.
Kỷ Hạ cũng rất vui mừng, không ngờ thiếu niên kia bị thương nặng như thế mà vẫn còn sống, hắn lấy mũ trùm xuống, cười nói:
“Lại gặp mặt rồi?”
Thiếu niên nhìn thấy khuôn mặt của Kỷ Hạ, vội vàng quỳ một gối xuống đất, tay phải để lên ngực nói:
“Tham kiến quốc chủ.”
Kỷ Hạ lắc đầu, đỡ y đứng dậy:
“Ta đội mũ trùm rồi sao ngươi có thể nhận ra ta?”
Thiếu niên có thân thể cường tráng, đứng trước mặt người có bình thường như Kỷ Hạ sẽ mang đến cảm giác cực kỳ to lớn, y lại cúi người xuống đáp:
“Khởi bẩm quốc chủ, ngũ giác của Cảnh Dã khác hẳn với người thường, thần vừa mới ngửi thấy mùi của quốc chủ.”
Kỷ Hạ nghe thấy tên họ của người thiếu niên này, nhìn về phía Cơ Thiển Tình cùng Cảnh Úc mới đi vào cửa gỗ một chút rồi hỏi:
“Ngươi họ Cảnh…”
Hắn còn chưa hỏi xong thì đột nhiên có một bóng người lao ra từ trong cửa gỗ, Cảnh Úc nước mắt lưng tròng, ba chân bốn cẳng nhào vào trong vòng tay của thiếu niên cường tráng Cảnh Dã, giọng nói run rẩy:
“Đại ca…”
Cảnh Dã cũng cực kì kích động, sờ lên đầu thiếu nữ, ôn nhu nói:
“Muội muội đừng khóc, Đại ca trở về rồi.”
Hắn không nói lời nào còn tốt, vừa nói, Cảnh Úc giống như phải chịu ủy khuất, lại đột nhiên nhìn thấy người thân cận nhất nên tiếng khóc càng lúc càng lớn, gần như biến thành gào khóc.
Kỷ Hạ sờ lên cái mũi, mỉm cười xấu hổ.
Cảnh Dã vừa trấn an muội muội của y, vừa cười nói với Kỷ Hạ:
“Hơn hai tháng rồi thần chưa về nhà, với cả chiến trường lần này quá mức hung hiểm, có lẽ xá muội quá lo lắng cho thần.”
Không biết Cơ Thiển Tình đi đến sau lưng Kỷ Hạ từ lúc nào, liếc Kỷ Hạ một chút.
Cảnh Dã nhìn thấy Cơ Thiển Tình, vội vàng lau nước mắt cho Cảnh Úc, khom mình hành lễ nói:
“Tham kiến Cơ tướng quân.”
Sau khi Cơ Thiển Tình gật đầu, trên mặt y tràn ngập ý cười, nhỏ giọng nói với Cảnh Úc:
“Đừng khóc nữa, Đại ca không có việc gì, nào, mau mau hành lễ với Đại ca, chắc là muội không biết, hai vị này chính là quốc chủ và tướng quân của Thái Thương ta, lần này Thái Thương ta có thể chiến thắng là nhờ có quốc chủ và tướng quân, mà nếu như không phải quốc chủ cứu ta, ta đã sớm chết trên chiến trường rồi.”
Cảnh Úc chớp chớp đôi mắt, trong khi Kỷ Hạ còn đang ngượng ngùng mỉm cười thế mà nàng thật sự cúi đầu hành lễ với Kỷ Hạ:
“Tham kiến quốc chủ, Cơ tướng quân, ân tình quốc chủ cứu mạng Đại ca, Cảnh Úc mãi mãi không quên.”
Giọng nói của nàng chân thành tha thiết, tựa như đã quên chuyện Kỷ Hạ từng cưỡng ép bắt nàng đi.
Kỷ Hạ ho nhẹ một tiếng, gật đầu nói:
“Miễn lễ.”
“Quốc chủ, tại sao ngài lại đến đường Nam Thanh? Có cần hạ thần đi theo bên cạnh không?” Cảnh Dã đỡ Cảnh Úc dậy hỏi.
“Ta cùng Cơ tướng quân đang quan sát dân sinh…”
Biến cố bỗng nhiên xảy ra, vốn dĩ bầu trời không có mây lại đột nhiên có mây đen kéo đến, hàn khí tỏa ra, một đạo khói đen từ trên trời giáng xuống hóa thành một bóng người!
Thanh Quân Kiếm ở trong tay Cơ Thiển Tình tuốt ra khỏi vỏ, bị nàng cầm trong tay, kiếm khí màu đỏ sậm tăng vọt, nhắm về phía bóng người tràn ngập khói đen kia!
Trọng kiếm của Cảnh Dã cũng ra khỏi vỏ, bảo vệ Kỷ Hạ cùng Cảnh Úc ở bên cạnh, trong mắt tràn đầy vẻ cảnh giác.
Bóng đen kia làm như không nhìn thấy Cơ Thiển Tình và Cảnh Dã, nhìn về phía Kỷ Hạ, giọng nói truyền ra từ trong khói đen, tựa như tiếng vọng phát ra từ trong vực sâu.
“Kỷ Thương chết rồi? Ngươi là Thái Thương quốc chủ đời kế tiếp?”
Kỷ Hạ nhìn bóng người bên trong khói đen, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc nào.
“Thôi được, ta tới đây vốn là vì thừa dịp Kỷ Thương trọng thương mà giết hắn, không nghĩ tới hắn đã chết.”
“Đã như vậy, giết Thái Thương quốc chủ hiện tại như ngươi cũng không tính là đi một chuyến uổng phí.”
Bóng đen vươn tay, dưới lớp khói đen có một ngón tay chìa ra ngoài, nhẹ nhàng chỉ về phía Kỷ Hạ.
Từ trong một chỉ của ngón tay kia tuôn ra một đạo khói đen, trong nháy mắt đã biến thành một con hung thú màu đen mình hổ đầu trâu cao ba trượng, miệng có trăm ngàn răng nanh sắc nhọn gào thét xông tới chỗ Kỷ Hạ mà cắn xé.
Phản ứng của Kỷ Hạ đã được tôi luyện trong cuộc chiến vài ngày trước, đã nhanh hơn rất nhiều. Trong nháy mắt, Phục Cừu Kiếm lập tức xuất hiện đâm về phía hung thú màu đen, Cơ Thiển Tình và Cảnh Dã cũng đồng loạt xuất kiếm!
Trên trời rơi xuống từng giọt mưa, hơn chục tu giả mặc quần áo màu đen xuất hiện, người ở phía trước chính là người đeo mặt nạ mặc áo đen ngày đó đã mê hoặc Kỷ Hạ nói ra quốc lệnh ở đâu.
Bọn hắn phụng mệnh âm thầm bảo hộ Thái Thương quốc chủ.
Nhiều tu giả như vậy đều tấn công về phía cự thú khói đen kia, dường như cự thú chưa phát hiện ra, vẫn gào thét phóng tới chỗ Kỷ Hạ. Kỷ Hạ, Cơ Thiển Tình, Cảnh Dã không né tránh, ba thanh kiếm gần như đồng thời đâm vào thân thể nó!
Khiến người ta ngạc nhiên chính là những thanh trường kiếm này đều xuyên thủng nó, giống như đầu cự thú này là sương mù, không có cách nào có thể đánh trúng!
“Mông Quỷ, hắn là cường giả Thần Thông của Chu Thanh quốc!” Cơ Thiển Tình hét lớn, người áo đen đeo mặt nạ tên Mông Quỷ lập tức đáp lại, hắn lấy một khối ngọc thạch lớn chừng ngón tay cái từ trong tay áo ra, nhẹ nhàng ném xuống mặt đất.
Quang mang chớp động, một sinh linh quỷ dị đen xì, khuôn mặt hư thối, thỉnh thoảng trên người lại có giòi bọ rơi xuống, hắn giang hai tay tựa như đang nghênh tiếp đầu cự thú kia!
Cự thú và sinh linh hư thối đụng vào nhau, rốt cuộc cự thú không còn như sương mù không cách nào đụng vào nữa, sừng trâu của nó bị đôi tay bạch cốt của sinh linh hư thối nắm chặt lấy, lực trùng kích cực đại khiến mặt đất dưới chân sinh linh hư thối rạn nứt, bụi đất tung bay!
Nhưng hắn lại ngăn được bước đi của cự thú khói đen.
Bóng người dưới lớp khói đen thấy cự thú bị ngăn trở thì xuất thủ lần nữa, thân ảnh lấp lóe một cái đã tới trước mặt Kỷ Hạ, tay phải giống như cầm đao chém xuống, khói đen ngưng tụ thành một thanh đoản đao cực nhanh, bổ lên đầu Kỷ Hạ!
“Quốc chủ, cẩn thận!”
Cơ Thiển Tình hét lớn, quang mang màu đỏ sậm trên Thanh Quân Kiếm chói sáng, Linh Nguyên ba động giống như sóng lớn đột kích, hung hăng trảm lên thanh đoản đao kia!
Đoản đao bị Cơ Thiển Tình chém tan trong nháy mắt, nhưng thân thể rắn chắc của bóng người dưới lớp khói đen nện lên người Kỷ Hạ, khiến Kỷ Hạ bị đánh bay ra ngoài ba năm trượng, ngã thật mạnh xuống đầu đường Nam Thanh!
“Quả nhiên, kẻ yếu trong Vô Ngần Man Hoang này đều không có nhân quyền a…” Kỷ Hạ chịu đựng cơn đau nhức toàn thân, thầm nghĩ.