Trong tẩm cung của quốc chủ, Cảnh Dã và Kỷ Hạ đang đối chiến, Cảnh Dã giữ một tay sau lưng, tay còn lại bao bọc bởi Linh Nguyên vô cùng yếu ớt, đại khái chỉ ở mức Tam Trọng Thiên.
Kỷ Hạ một thân hắc y nhẹ nhàng, tóc dài buộc ở sau đầu, Linh Nguyên không ngừng tuôn ra từ hai tay, hai người ngươi tới ta chặn, trong khoảng thời gian ngắn đã giao đấu trên trăm chiêu.
Thực lực của Cảnh Dã là Lục Trọng Thiên, bởi vì có Thái Lai Linh Thủy hỗ trợ mỗi ngày nên chất lượng Linh Nguyên đã không kém gì Thất Trọng Thiên. Có điều nếu từ đầu đến cuối không có cách nào đột phá Địa Chướng thì cũng không thể thăng cấp lên cảnh giới Thất Trọng Thiên theo nghĩa chân chính được.
Đã rất nhiều ngày trôi qua, ngày nào hắn cũng thực chiến với quốc chủ, ban đầu kinh nghiệm giao chiến của quốc chủ vô cùng kém, đã bị hắn dùng lực lượng cùng cảnh giới dễ dàng đánh bại.
Nhưng điều hắn không ngờ đến là mười mấy ngày sau, dường như sự tiến bộ của Kỷ Hạ có thể dùng từ khủng bố để hình dung, không chỉ cảnh giới Linh Nguyên đột phá đến Tam Trọng Thiên, đến chiêu thức và tư duy về đối chiến đều linh hoạt hơn nhiều.
Đây quả thực là khó có thể tưởng tượng.
Nhất là khi Cảnh Dã biết Kỷ Hà mới tu luyện được hơn một tháng, trong lòng từ ngổn ngang trăm bề thành khó mà tin nổi.
Sao có thể, chỉ một tháng mà có thể tu luyện đến cảnh giới Tam Trọng Thiên nhiều nhất cũng cần vài tháng, vậy có phải có nghĩa rằng Kỷ Hạ có thể đuổi kịp hắn, thậm chí còn vượt qua hắn.
Bị một quốc chủ vượt qua không quan trọng, nhưng bị một quốc chủ vượt qua chỉ trong vài tháng thì hắn hơi chán nản.
"Khoảng cách giữa người với người thật sự lớn đến thế?" Cảnh Dã không nhịn được tự hỏi.
Đột nhiên, Kỷ Hạ đánh ra một chưởng, Bách Điệp Lãng chồng đến tám tầng, nặng nề đánh vào lồng ngực Cảnh Dã. Cảnh Dã nhất thời kinh ngạc, Linh Nguyên trong Đại Tuyết Sơn vận chuyển cực nhanh, tất cả Linh Nguyên đều chảy vào lồng ngực, bao phủ lục phủ ngũ tạng.
Cho dù như vậy, hấp tấp phòng bị nhưng vẫn bị Kỷ Hạ đánh cho lui mấy bước.
"Ngươi thất thần." Kỷ Hạ đứng một chỗ giãn gân cốt nói.
Cảnh Dã đứng khom người, Kỷ Hạ ra hiệu hắn đứng dậy, cười nói:
"Lâu rồi ngươi chưa về nhà, chắc là nhớ Cảnh Úc rồi nhỉ."
Cảnh Dã ngẩn ra, quốc chủ vẫn còn nhớ tên muội muội của hắn. Sau đó, lại nghe Kỷ Hạ nói:
"Ngày mai ta cho ngươi nghỉ một ngày, ngươi đến phủ khố lĩnh vài bộ y phục thiếu nữ hay mặc mang về, cứ cho là ngươi đảm nhiệm ngự tiền, ta cho ngươi một phần hạ lễ."
Cuối cùng, trên gương mặt nghiêm túc của Cảnh Dã cũng lộ ra ý cười, hành lễ với Kỷ Hạ đáp:
"Tạ quốc chủ."
Kỷ Hạ gật đầu, thầm nghĩ: "Bồi thường một chút cho tiểu nha đầu đó, lần trước tên Thái tử phế vật đó dọa nàng sợ rồi."
Hắn lại nói với Cảnh Dã:
"Bây giờ ngươi không ở trong quân đội, không cần tuân thủ các quy chế trong quân đội, ba tháng mới về nhà một lần, vương cung cách phố Nam Thanh cũng gần, đi về trong ngày nhiều nhất cần hai canh giờ, không sao."
Hai người đang muốn đối chiến tiếp, ngoài cửa có tiếng thông báo của thị vệ truyền đến:
"Lục Thượng thư thỉnh cầu yết kiến."
Kỷ Hạ lập tức đi thay y phục, lệnh Cảnh Dã đi thông truyền.
Cảnh Dã mới thông báo không bao lâu, Lục Du đã gấp gáp bước vào.
Lục Du nhìn thấy Kỷ Hạ ngồi ngay ngắn ở trên ghế chủ vị, vội vã hành lễ, không đợi Kỷ Hạ mở miệng mà trực tiếp nói:
"Quốc chủ, Cưu Khuyển phái sứ giả tới Thái Thành, lúc này đang đợi triệu kiến ở cửa cung."
Kỷ Hạ cau mày hỏi:
"Sứ giả Cưu Khuyển đến đây làm gì?"
Trên mặt Lục Du lộ ra vẻ hồ nghi đáp:
"Lục Du cũng không đoán ra ý đồ của Cưu Khuyển, lúc này bọn họ không thương lượng đình chiến với Ngạc Giác mà tới Thái Thương ta làm gì. Lẽ nào Cưu Khuyển quốc có mưu kế gì đó."
"Cho dù thế nào, cứ gặp trước rồi nói sau."
Kỷ Hạ đến Thái Hòa điện, lại triệu tập bách quan, lúc này mới bảo Cảnh Dã thông báo cho sứ giả Cưu Khuyển.
Đoàn sứ giả Cưu Khuyển có rất nhiều người đến Thái Thành, đa phần đều đóng ở ngoài Thái Thành, một số ít vào trong thành, lại có mấy người được Kỷ Hạ triệu kiến.
Trong Thái Hòa điện, Thái Thương bách quan, tướng lĩnh trong quân chia thành hai bên, đợi sứ giả Cưu Khuyển nhập cung.
Không lâu sau, một đoàn ba người tiến vào hoàng cung, đến Thái Hòa điện, bách quan nhao nhao rỉ tai nhau.
"Cưu Khuyển phái sứ giả tới Thái Thương ta, cuối cùng là có mục đích gì."
"Lần trước cử sứ giả đến là sau tai họa Tinh Vẫn, sứ giả Cưu Khuyển vênh váo đắc ý đến Thái Thương đề nghị đàm phán điều kiện."
"E là lần này cũng lai giả bất thiện, ngươi xem vẻ mặt cùng dáng đi của ba người đó đều không có nửa phần tôn trọng nào."
Bách quan rỉ tai thảo luận, trong ánh mắt không có chút thiện ý nào với sứ giả Cưu Khuyển, bọn họ nhớ lần trước bởi vì nạn Tinh Vẫn mà Thương Vệ quân bị diệt hết. Quốc chủ Kỷ Thương vì bảo toàn Thái Thương mà cầu hòa với Cưu Khuyển nhiều lần, Cưu Khuyển không chịu hòa thì thôi còn giết chết sứ giả của Thái Thương, khiến nhiều gia đình Thái Thương sa vào cảnh ly tán.
Trong khi mọi người suy đoán ý đồ của Cưu Khuyển, ba vị sứ giả của Cưu Khuyển quốc cũng đang quan sát xung quanh. Lúc bọn họ nhìn thấy vị quốc chủ trẻ tuổi đang ngồi ở trên đầu, trên mặt đều lần lượt lộ ra vẻ khinh miệt.
"Sứ giả Cưu Khuyển đến yết kiến Thái Thương quốc chủ."
Một vị sứ giả Cưu Khuyển đứng trước nhất cao giọng nói, thân thể đứng thẳng tắp, không có bất kỳ động tác nào, cũng không có bất kỳ lễ nghĩa nào đáng nói.
Tể lễ Thái Thương Trường Phụng nhíu mày quát:
"To gan! Yết kiến quốc chủ Thái Thương ta, vậy mà còn không hành lễ."
Sứ giả Cưu Khuyển còn chưa kịp nói, một người mặc y phục nữ nhân của Cưu Khuyển đứng đằng sau sứ giả lại cười thành tiếng, chỉ nghe nàng ta nói:
"Hành lễ? Thái Thương có tư cách gì khiến sứ giả Cưu Khuyển ta phải hành lễ với hắn?"
Trường Phụng tức giận đáp:
"Sứ giả Cưu Khuyển cử đến lại xem thường quốc chủ của nước khác, vậy các ngươi đi sứ Thái Thương có ý nghĩa gì?"
Giọng điệu của người mặc y phục nữ nhân Cưu Khuyển đó lộ rõ kiêu căng:
"Thái Thương các ngươi ở trong mắt Cưu Khuyển ta chẳng qua là một con gia cầm đang thoi thóp, Cưu Khuyển ta đi sứ Thái Thương là phúc của các ngươi, cho các ngươi có thể có cơ hội thở dốc ngắn ngủi."
Trường Phụng vẫn muốn quát tháo, Kỷ Hạ giơ tay bảo hắn dừng lại, chỉ thấy hắn nhàn nhã ngồi trên vương vị, lười nhác nhìn xuống đám người Cưu Khuyển quốc, lười biếng hỏi:
"Cái vị vừa mới nói chuyện là ai?"
Người Cưu Khuyển đó ngẩng cao đầu, ngữ khí cao cao tại thượng đáp:
“Ta chính là Thất công chúa của Cưu Khuyển, lần này theo sứ giả đến Thái Thương là bởi muốn xem thử Thái Thương nhân lúc Cưu Khuyển ta không phòng bị mà giết chết sáu nghìn binh sĩ của ta có bộ dạng như thế nào."
"Công chúa Cưu Khuyển?" Dường như Kỷ Hạ nổi lên hứng thú, ngồi thẳng người hỏi lại.
Công chúa Cưu Khuyển quốc nhìn thấy động tác của Kỷ Hạ, vượt qua sứ giả, đứng ở hàng đầu tiên, thanh âm càng thêm kiêu ngạo đáp:
"Chính là ta, nhìn thấy bổn công chúa, Thái Thương quốc chủ hèn mọn như ngươi còn không hành lễ."
"Ồ."
Kỷ Hạ gật đầu, tay trái chống cằm, tay phải chỉ công chúa Cưu Khuyển, nhẹ giọng nói:
"Giết đi."
Trong Thái Hòa điện, bỗng nhiên một đạo kiếm khí xích hồng sắc bổ ngang ra, xuyên ngang qua hai trượng, khí tức nóng rực chợt lóe lên.
Ngoại trừ hai vị sứ giả Cưu Khuyển nhìn đến đơ người, chỉ thấy vị công chúa Cưu Khuyển vừa nãy còn đang bát nháo không còn tiếng động nào nữa.
"Công chúa." Sứ giả Cưu Khuyển nghẹn giọng, khẽ hét lên, lại không nghe thấy bất kỳ lời hồi đáp nào.
Sứ giả Cưu Khuyển lên trước cẩn thận đẩy thử công chúa, bất chợt, một cái đầu người rơi xuống, máu tươi trào ra, nhuộm đỏ vị sứ giả Cưu Khuyển này.
Công chúa Cưu Khuyển vừa nãy vẫn còn quát tháo đã chết.
"Ngươi, thế mà ngươi dám giết Thất công chúa mà Cưu Khuyển quốc chủ ta yêu thương nhất, ngày khác đại quân Cưu Khuyển ta sẽ giá lâm đến Thái Thương bắt ngươi."
"Giết." Kỷ Hạ thở dài một hơi, lại nói lần nữa.
Kiếm khí xẹt qua, thanh âm của sứ giả Cưu Khuyển vừa nói lập tức im bặt.
Kỷ Hạ nhìn vị sứ giả còn lại, cười nhẹ, lộ ra hàm răng trắng nói:
"Chỉ còn một mình ngươi, bây giờ có thể nói chính sự chưa?"