Cuối cùng lực lượng cá thể cường hãn cũng được triển lộ ra ngoài, Ác Khuyển quân tiến thẳng vào giữa Kỷ quân, dưới cẩu trảo thông thường cần phải có hai binh sĩ Kỷ Thủ mới có thể gian nan chống lại được thế công của một tên ác khuyển, hoàn toàn là ở thế yếu.
Liệp Thực quân theo sát Ác Khuyển quân, bọn hắn chia thành hai đội, một tổ ở bên cạnh bảo vệ ác khuyển, một tổ thì ở bên cạnh Kỷ quân để tiến hành giảo sát!
Kỷ quân ở giữa chiến trường tràn ngập nguy hiểm!
Đột nhiên ở hai bên hông cuộc đại chiến có hai toán Kỷ quân giết ra, giống như một thanh lợi kiếm đâm vào đám Liệp Thực quân ở bên cạnh.
Cơ Thiển Tình gắt gao bảo vệ bên người Kỷ Hạ, trong phạm vi ba trượng xung quanh tràn đầy thi thể của Cưu Khuyển, hình thành một khu đất trống.
“Hiện tại đã đến thời cơ chưa?” Một kiếm chặt một con ác khuyển thành hai nửa, Cơ Thiển Tình quay đầu lại hỏi.
Kỷ Hạ nhìn bốn phía một chút, hồi đáp:
“Ác khuyển vẫn đang tập hợp ở một chỗ, chờ bọn hắn phân tán ra một chút.”
Cơ Thiển Tình gật đầu, định tiếp tục bảo vệ Kỷ Hạ đi thẳng về phía trước, nhưng lại nhìn thấy đầu Thực Kim Cự Viên kia đang chậm rãi đi về phía này, trên đầu cự viên có một vị Ác Khuyển tướng đang nhìn hai người bọn họ, trong mắt lóe lên hung quang.
Cơ Thiển Tình nắm chặt trường kiếm, khí thế Cửu Trọng Thiên chợt bộc phát ra ngoài, nói với Kỷ Hạ:
“Tự nghĩ cách bảo vệ mình.”
Kỷ Hạ sững sờ, đang định lên tiếng thì Cơ Thiển Tình đã phóng tới chỗ đầu cự viên kia, trên không trung còn quanh quẩn một câu:
“Đầu cự viên này bị Ác Khuyển tướng khống chế, đã chú ý tới chúng ta, ta đi giết hắn bằng không đợi cự viên tới gần ngươi, ta sẽ bó tay bó chân, không thể dốc toàn lực chiến đấu.”
Đúng lúc này, dường như một con Cưu Khuyển nhìn thấy Cơ Thiển Tình rời đi liền hung ác bổ một đao xuống, muốn dùng đao này chém Kỷ Hạ thành hai đoạn!
Kỷ Hạ toát mồ hôi lạnh, trong đầu vừa nghĩ tới việc câu thông với Thần Thụ, một thanh trường kiếm màu ngân lam đan xen lập tức bay ra từ trong hư không, tốc độ không nhanh không chậm mà lóe lên một tia hồng quang yêu dị.
Con Cưu Khuyển kia thấy một thanh trường kiếm không có Linh Nguyên ba động, vô cùng quái dị đâm về phía hắn, trên mặt vừa mới lộ ra vẻ giễu cợt thì thanh trường kiếm kia tuỳ tiện chặt đứt trường đao của hắn, sau đó đâm vào người hắn.
Tên Cưu Khuyển này nằm mơ cũng không ngờ mình sẽ bị một tên nhân loại không có một chút Linh Nguyên nào giết chết!
Trường kiếm giết chết Cưu Khuyển rồi thay đổi phương hướng, trở lại bên cạnh Kỷ Hạ, bị Kỷ Hạ nắm trong tay.
Kỷ Hạ còn chưa kịp thả lỏng thì một binh sĩ cường tráng của Kỷ Thủ bị một con ác khuyển cường đại dồn đến bên cạnh hắn, người này là một thiếu niên khoảng hai mươi tuổi của Thái Thương, hai tay nắm chặt một thanh trọng kiếm, Đằng Giáp mặc trên người rách tung toé, máu chảy ra từ vô số vết thương nhưng trên mặt hắn tràn ngập kiên nghị, vừa đánh vừa lui.
Khí thế của hắn vô cùng cường hãn, giữa đường trọng kiếm vung lên chém chết hai con Cưu Khuyển liên tiếp!
Ác khuyển ở bên cạnh lập tức công kích, khó khăn lắm thiếu niên mới ngăn được vuốt sói thì Lang Nha Bổng đã hung hăng đánh vào ngực thiếu niên, hắn bị thổ huyết bay ngược ra sau, rơi xuống bên cạnh Kỷ Hạ.
Chỉ một kích này đã cho thấy có lẽ thực lực của đầu ác khuyển kia là cảnh giới Thất Trọng Thiên!
Ác khuyển như hổ rình mồi, chậm rãi tới gần Kỷ Hạ và thiếu niên kia.
Kỷ Hạ nhìn thiếu niên cường tráng vẫn đang thổ huyết không ngừng rồi lại nhìn về phía ác khuyển, hắn mỉm cười lấy lòng nói:
“Cưu Khuyển đại ca, ta sẽ đi ngay, các ngươi có thể tùy ý xử trí người này.”
Thiếu niên nghe thấy lời nói vô sỉ của Kỷ Hạ, vừa thổ huyết vừa trợn mắt lên nhìn Kỷ Hạ.
Ác khuyển nghi hoặc nhìn Kỷ Hạ, hắn chưa từng thấy người Thái Thương mà lại tham sống sợ chết như thế.
Kỷ Hạ tranh thủ thời cơ, chỉ vào Phục Cừu Kiếm ở trong tay, nịnh nọt nói:
“Ta mới nhặt được chuôi bảo kiếm này, nhưng vì không có Linh Nguyên thôi động, ta nguyện ý dùng chuôi bảo kiếm này để nhập đội!”
Khi nói chuyện, Kỷ Hạ nhìn giáo giác xung quanh như sợ bị người khác nghe được:
“Ta là quan viên trông coi bảo khố ở hoàng cung, nếu như đại nhân tha cho ta, đợi đến khi đại quân của Cưu Khuyển đánh hạ Thái Thương, ta sẽ dẫn đại nhân tiến vào bí các bên trong bảo khố của hoàng cung, đến lúc đó...”
Ác khuyển nghe hiểu những lời mà Kỷ Hạ nói, có lẽ cảm thấy một tên nhân loại không có Linh Nguyên chẳng có một chút uy hiếp nào đối với hắn, có lẽ bí các trong bảo khố ở trong miệng Kỷ Hạ khiến hắn nổi lòng tham, ác khuyển ngăn lại hai con Cưu Khuyển định công kích Kỷ Hạ, chỉ vào Phục Cừu Kiếm đang lóe lên hồng quang ở trong tay Kỷ Hạ rồi ngoắc ngoắc tay.
Kỷ Hạ hớn hở ra mặt, tranh thủ đưa thanh Phục Cừu Kiếm cho con ác khuyển kia, nụ cười cứng ngắc trên mặt càng thêm cứng ngắc.
Ác khuyển đón lấy trường kiếm, dùng sức vung vẩy hai lần rồi truyền Linh Nguyên vào trong trường kiếm, phát hiện quang mang màu đỏ trên thanh trường kiếm đại thịnh, cực kỳ quý hiếm.
Thiếu niên máu me khắp người phẫn nộ nhìn Kỷ Hạ, thật sự rất muốn đâm chết gian tặc bán nước cầu vinh này, nhưng hắn lại không còn một chút sức lực nào.
Ác khuyển cảm nhận được lực lượng bàng bạc của trường kiếm liền nhếch miệng cười to, vậy mà trong lúc vô tình lại đạt được một thanh bảo kiếm?
Ngay khi hắn đang cười cực kỳ vui vẻ, đột nhiên bên trong trường kiếm truyền đến một cỗ lực lượng khủng bố, tránh thoát khỏi tay sói, khi hắn còn chưa kịp phản ứng thì nhoáng một cái đã đâm vào cằm của ác khuyển từ dưới lên xuyên qua đỉnh đầu!
Ác khuyển vừa nãy còn đắc ý cười to, lập tức chết không nhắm mắt!
Kỷ Hạ đón lấy Phục Cừu Kiếm, chán ghét nhìn máu tươi của ác khuyển ở trên thanh kiếm, sau đó lại đá một cước thật mạnh vào người thiếu niên cường tráng đang nằm ở dưới chân hắn, mắng một câu:
“Ngươi trừng ta làm gì? Có biết cái gì gọi là đầu óc không?”