Mục lục
Ta Có Một Gốc Thần Thụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thái Thương quốc chủ, Cưu Khuyển quốc ta điều động sứ giả đến Thái Thương là để truyền đạt ý chỉ của Cưu Khuyển quốc chủ và Đại tướng nước ta tới Thái Thương.”

Vị sứ giả còn lại của Cưu Khuyển nhìn thấy hai người đồng hành bị đạo kiếm khí màu đỏ thắm kia chém đầu, lại còn bị người kéo xuống giống như kéo chó chết, ngoại trừ lúc đầu còn kinh ngạc không biết phải làm sao thì mấy giây sau đã không còn nhìn thấy bất kỳ thay đổi biểu cảm gì trên mặt chó của hắn nữa.

Kỷ Hạ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của vị sứ giả kia, thần sắc mang theo một tia hiếu kì.

Hắn hỏi vị sứ giả kia:

“Ý chỉ? Cưu Khuyển quốc chủ và Đại tướng có tư cách gì để truyền đạt ý chỉ đến ta?”

Thấy sứ giả Cưu Khuyển không nói gì, hắn lại hỏi:

“Ta nghe nói tiên quốc chủ chiến một trận với Đại tướng của quý quốc, Đại tướng của quý quốc bị trọng thương, suýt nữa chết trên đường chạy trốn. Cưu Khuyển quốc phải đóng cửa bế quan. Đến ngày hôm nay mới khoảng ba bốn tháng, bây giờ đã có thể nói ra ý chỉ. Sao thế? Thương thế của hắn tốt rồi?”

Sứ giả Cưu Khuyển nghe ra ý châm chọc trong lời của Kỷ Hạ, sắc mặt không thay đổi hồi đáp:

“Hồi bẩm Thái Thương quốc chủ Đỗ Tang Đại tướng của Cưu Khuyển quốc không chỉ khỏi hẳn thương thế, cũng đã xuất quan, tu vi còn tăng thêm một bậc, bây giờ đã an tọa trên tướng quân đài, điểm binh, điểm tướng!”

Thái Thương bách quan nghe được ý tứ uy hiếp trong lời nói của Cưu Khuyển sứ giả, tất cả đều trừng mắt.

“Vậy thì sao?”

Dung Lộ tướng quân lên tiếng:

“Các ngươi đã quên một tháng trước Cưu Khuyển các ngươi có sáu ngàn quân mà vẫn bị tướng sĩ nước ta giết như giết gà giết chó à. Một vị cường giả Thần Thông thì làm sao? Còn dám lấy ra để uy hiếp Thái Thương?”

Cưu Khuyển sứ giả quay đầu nhìn Dung Lộc:

“Nguyên nhân chiến sự lần trước Thái Thương thủ thắng là gì, tin rằng trong lòng chư vị cũng hiểu rõ. Nếu như không phải Cưu Khuyển ta khinh địch, còn Thái Thương bỗng nhiều thêm một đội quân thần bí thì có lẽ lúc này chư vị đều đã là tù nhân của Cưu Khuyển ta.”

Bách quan cực kỳ giận dữ nhưng lại e ngại Thái Thương quốc chủ đang thẳng lưng ngồi trên vương đình trong Thái Hoà điện nên không dám lên tiếng quát mắng.

Kỷ Hạ hào hứng nhìn vị Cưu Khuyển sứ giả kia:

“Ngươi tên là gì?”

“Hồi bẩm Thái Thương quốc chủ, thần tên là Tưởng Khâu, là sứ giả của Cưu Khuyển.”

Kỷ Hạ tán dương:

“Không tệ. Dù hai người đồng hành cùng ngươi đều bị chém chết ngay trước mặt mà ngươi vẫn có thể xem đến mức mặt không đổi sắc, thậm chí còn dám đấu võ mồm với Thái Thương bách quan, đúng là một kẻ bề tôi có năng lực của Cưu Khuyển.”

Hắn nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói:

“Từ trước đến nay ta cực kỳ coi trọng người có tài, nể mặt người tài, ta cho phép ngươi nói mục đích Cưu Khuyển đi sứ Thái Thương.”

Tưởng Khâu nói:

“Cưu Khuyển quốc chủ và Đỗ Tang Đại tướng có chỉ, nếu Thái Thương nguyện ý đưa tới một ngàn vạn cân lương thực, Cưu Khuyển ta sẽ bỏ qua cho Thái Thương để Thái Thương Nhân tộc tránh khỏi tai hoạ nước mất nhà tan, đồng thời trong vòng ba năm không quấy nhiễu Thái Thương, nước sông không phạm nước giếng.”

Bên trên Thái Hoà điện lập tức lạnh ngắt như tờ.

Một ngàn vạn cân lương thực? Hai tòa Thái Thành và Thương Thành chín ba vụ mới thu hoạch được không đến ba ngàn năm trăm vạn cân, khoảng cách đến vụ đầu tiên năm sau còn có sáu tháng, coi như thu hoạch hai vụ trước vẫn còn tồn lương thì số lượng lương thực vẫn thiếu nghiêm trọng.

Ngược lại Cưu Khuyển quốc thì giỏi rồi, mở mồm liền đòi một ngàn vạn cân lương thực, con dân Thái Thương phải làm sao bây giờ? Đang sống sờ sờ lại chết vì đói?

Nông tiến sĩ Cốc Thục là người đầu tiên nổi giận:

“Một ngàn vạn cân lương thực? Cưu Khuyển quốc các ngươi đang nằm mơ đấy à?”

Cưu Khuyển sứ giả nhìn về phía Nông tiến sĩ:

“Đây là điều kiện của Cưu Khuyển ta, nếu như Thái Thương không nguyện ý, bản sứ giả sẽ rời khỏi Thái Thương.”

Ánh mắt hắn chớp động, âm thanh lạnh lùng:

“Nếu như vậy Thái Thương sẽ phải nhận lấy cơn giận dữ của Cưu Khuyển, mong các vị châm chước.”

Tràng diện càng thêm yên tĩnh.

Kỷ Hạ chần chờ:

“Thái Thương và Cưu Khuyển là hai nước láng giềng, có thể nước sông không phạm nước giếng là rất tốt, nhưng ta vừa mới giết công chúa mà Cưu Khuyển quốc sủng ái nhất, vạn nhất Cưu Khuyển quốc chủ tức giận, xé bỏ ước định thì làm sao bây giờ.”

Sắc mặt Lục Du âm trầm, Cơ Thiển Tình và Phách Huyền nhìn nhau.

Cưu Khuyển sứ giả cười ha ha:

“Xin quốc chủ yên tâm, Cưu Khuyển quốc chủ bao dung độ lượng, con nối dòng lại nhiều, chắc chắn sẽ không quan tâm những chuyện lặt vặt này.”

Kỷ Hạ lộ ra vẻ vui mừng hỏi:

“Có thể cùng quý quốc ký kết Lục Phụ Chi Ước không?”

Lục Du càng âm trầm. Sắc mặt Cơ Thiển Tình Và Phách Huyền cũng trở nên khó coi.

Người sứ giả kia rút một tờ giấy màu vàng óng ra từ trong ngực, sau khi mở ra thì nâng qua đỉnh đầu, giống như biểu hiện của chúng thần.

“Vì để Thái Thương quốc chủ không còn do dự nữa, chư vị nhìn đi, Cưu Khuyển quốc chủ ta đã lập Lục Phụ Chi Ước và nhỏ tinh huyết vào đây. Nếu như Thái Thương đồng ý, chỉ cần Thái Thương quốc chủ cũng nhỏ máu vào đây, Lục Phụ Chi Ước sẽ thành, trong vòng ba năm, hai nước không xâm phạm lẫn nhau!”

Kỷ Hạ nhìn thấy Lục Phụ Chi Ước, trên mặt lộ ra biểu cảm kinh ngạc, cười to:

“Quý quốc chủ thật chu đáo!”

Mấy giây sau vẻ mặt hắn lại trở nên sa sút:

“Chỉ là một ngàn vạn cân lương thực thực sự quá nhiều. Nếu như cho Cưu Khuyển nhiều lương thực như vậy, sẽ có rất nhiều con dân Thái Thương ta chết trong Nhật Tịch… Như vậy ta sẽ trở thành tội nhân của Thái Thương…”

Cưu Khuyển sứ giả trầm tư hồi lâu rồi nói:

“Kỷ quốc chủ, vốn dĩ trước khi thần chuẩn bị đến đây, quốc chủ đã nói chỉ cần lương thực thấp hơn một ngàn vạn cân liền trực tiếp xé bỏ khế ước để quý quốc chờ Cưu Khuyển đại quân tới.”

“Nhưng sau khi thần tiến vào Thái Thương, nhìn thấy bách tính mới nhận thấy bọn họ cũng giống như bách tính Cưu Khuyển, phấn đấu hết mình trong Vô Ngần Man Hoang chỉ để sống lâu hơn một chút. Trời cao có đức hiếu sinh, trong lòng thần cũng sinh ra lòng trắc ẩn, dù bị quốc chủ trách phạt cũng muốn thúc đẩy việc này. Vậy ngài cảm thấy bao nhiêu lương thực là phù hợp?”

Kỷ Hạ bất động thanh sắc hỏi:

“Nông tiến sĩ, ngươi cảm thấy đưa ra bao nhiêu lương thực thì Thái Thương ta có thể tiếp nhận?”

Nghe thấy câu hỏi của Kỷ Hạ, sắc mặt Lục Du co rúm, hít một hơi thật sâu mới kiềm chế được mấy câu chửi trong nội tâm.

Cốc Thục suy nghĩ cẩn thận nói:

“Một ngàn vạn cân lương thực với Thái Thương hiện tại mà nói thì quả thật quá sức chịu đựng. Nhưng nếu như là năm trăm vạn cân, lại cắt giảm thêm một chút ẩm thực tiêu chuẩn trong quân ngũ thì có lẽ sẽ tiếp nhận được.”

Ánh mắt Kỷ Hạ đảo qua bách quan, lại hỏi:

“Các vị cảm thấy năm trăm vạn cân lương thực đổi lấy ba năm Cưu Khuyển không tiến công Thái Thương, có lời không?”

Bách quan nhao nhao lên tiếng:

“Năm trăm vạn cân lương thực đổi lấy sự yên bình của Thái Thương, đương nhiên là có lời.”

“Cưu Khuyển quốc đã điều động hẳn sứ giả đi Thái Thương thì có lẽ cũng không phải chuyện đùa. Mặc dù năm trăm vạn cân lương thực cực kỳ quan trọng với Thái Thương, nhưng nếu như vậy có thể ngưng chiến với Cưu Khuyển thì cũng đáng.”

“Cũng không biết Cưu Khuyển có giữ lời hay không.”

Cưu Khuyển sức giả nghe thấy bách quan nhao nhao nghị luận, đáy mắt hiện lên vẻ vui mừng:

“Năm trăm vạn cân quá ít, chi bằng thêm một trăm vạn cân để thể hiện thành ý của Thái Thương.”

Kỷ Hạ nói:

“Vậy thì sáu trăm vạn cân, chư vị cảm thấy thế nào?”

Thái Thương bách quan liên tục gật đầu:

“Rất tốt, rất tốt!”

Lục Du không nhịn nổi nữa, đang định lên tiếng.

“Tốt cái rắm!” Đột nhiên Kỷ Hạ giận tím mặt, một tay lật đổ công văn trước mặt, một tay rút ra trọng kiếm phía sau Cảnh Dã hung hăng ném về phía Cưu Khuyển sứ giả.

Cưu Khuyển sứ giả kinh hãi, không hiểu sao thắng lợi rõ ràng đã ở trước mắt, Thái Thương quốc chủ vừa mới còn cười tươi lại đột nhiên giận dữ, vội vàng vận chuyển Linh Nguyên né tránh, định bụng chạy đi.

Hai đạo Linh Nguyên cường đại bỗng xuất hiện trong không trung, trói chặt cơ thể Cưu Khuyển sứ giả làm hắn không thể trốn được nữa, bị trọng kiếm chém trúng, chết không nhắm mắt!

Thiếu niên quốc chủ chém chết Cưu Khuyển sứ giả xong vẫn chưa hết giận, trong mặt lộ ra hàn quang, nhìn về phía bách quan, âm thanh lạnh lùng:

“Đúng là một đám thùng cơm!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK