Bầu không khí tu luyện trong Thương Thủ quân được Thái Lai Linh Thủy đẩy lên tới cực hạn.
Trong những ngày qua, tướng sĩ Thương Thủ quân cũng tu luyện rất khắc khổ, nhưng vì thiên phú, vì tốc độ tụ linh v.v, các tướng sĩ tu luyện mỗi ngày, tiến triển khá chậm, thời gian tu luyện rất dài cũng chưa thu hoạch được hiệu quả nhiều lắm.
Nhưng bây giờ khác rồi, sự xuất hiện của Thái Lai Linh Thủy khiến tất cả tướng sĩ Thương Thủ quân hoàn toàn lĩnh hội được sự vui vẻ của việc tu luyện.
Dùng Linh Thủy giải khát, ăn thì dùng Linh Thủy để nấu cháo, dùng Linh Thủy làm no bụng, sau đó lại dốc sức tu luyện, thỉnh thoảng cảm nhận được trọc khí phun ra từ trong miệng, tốc độ tụ tập Linh Nguyên cũng được đề cao hơn nhiều.
Một số quân sĩ có thiên phú cực yếu, thậm chí còn cảm nhận được quá trình dẫn luyện nhập xuất Linh Nguyên của mình suôn sẻ hơn trước nhiều, bọn họ phát hiện Linh Thủy đang từ từ đề cao thiên phú của bọn họ.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là một phát hiện vĩ đại, sau khi thông báo với bốn vị tướng lĩnh của Thương Thủ quân, bốn vị tướng lĩnh đều giống như phát điên, thay phiên dẫn năm trăm người nổi bật trong Thương Thủ quân ngày đêm coi giữ bên Thái Lai Trì, ngoài người gánh nước cố định ra thì không ai được đến gần.
Bọn họ sợ lại có người Cưu Khuyển quốc huyễn hóa thành Nhân tộc rồi lẻn vào, trộm Tẩy Tủy Linh Tinh trong hồ đi.
Đây chính là mệnh của Thái Thương, tuyệt đối không thể để chuyện như vậy xảy ra.
Kỷ Hạ nghe cách làm của bốn vị tướng lĩnh, khen không ngớt, nói thẳng là mình sơ suất, không nghĩ đến khả năng này.
Mấy ngày qua, ngoài việc xử lý chuyện triều chính mỗi ngày, Kỷ Hạ đều siêng năng khổ luyện, cuối cùng sáng sớm ngày thứ mười, sau khi gia cố Đại Tuyết Sơn đến mức dung nạp Linh Nguyên nhiều nhất có thể, cuối cùng hắn đã đột phá lên Nhị Trọng Thiên.
Tu vi Nhị Trọng Thiên đã có thể phóng thích Linh Nguyên ra ngoài thân thể, từ đó có thể vận dụng vài chiêu thức võ học như Bách Điệp Lãng được ghi chép trong Tinh La Bí Trục.
Bách Điệp Lãng tên như ý nghĩa, thời điểm kích phát Linh Nguyên cứ một tầng lại thêm một tầng, tầng tầng tiến lên, tầng tầng trở nên mạnh mẽ, Thần Thông cảnh có thể gia điệp một trăm lần, một chưởng đánh ra ngang với sức công kích của trăm lớp sóng, cực kỳ dũng mãnh.
Nhưng bây giờ Linh Nguyên của Kỷ Hạ quá yếu, chỉ có thể gia điệp năm lần, sau năm lần Linh Nguyên trong Đại Tuyết Sơn sẽ khô cạn, sau đó gặp phải hoàn cảnh cực kỳ khó xử.
“Bách Điệp Lãng được xem như là võ học cực kỳ cường đại, mấy ngày nay rảnh rỗi lật xem nhiều võ điển, võ học trong phủ khố, phát hiện Tinh La Bí Trục không những tụ linh, luyện linh vô cùng cao thâm, mà những võ học ghi chép trên đó đều hết sức cường đại. Nhưng mấy võ học này cần quá nhiều Linh Nguyên, luyện thành võ điển thông thường rất khó để Đại Tuyết Sơn chèo chống được số lượng Linh Nguyên nhiều như thế, không thể tiếp tục chiến đấu, nếu không thì có thể suy xét phát triển môn võ học này đến quân đội và dân gian.”
“Hay là gửi Tinh La Bí Trục đến Thái Thương Học Cung để nhiều người học tập công pháp cường đại này hơn?”
Kỷ Hạ nghĩ vậy, chớp mắt rồi lắc đầu: “Dáng vẻ người hai nước Cưu Khuyển cùng Chu Thanh khác với Thái Thương Nhân tộc, nhưng lần trước Cưu Khuyển huyễn hóa thành quan viên để gửi tình báo cho Cưu Khuyển quốc còn rành rành trước mắt, nếu đặt Tinh La Bí Trục trong Thái Thương Học Cung, khó đảm bảo người Cưu Khuyển quốc sẽ không nổi lòng tham.”
“Đợi sau này có cách tra ra thám tử nước khác huyễn hóa thành người Thái Thương thì có thể phát tán môn công pháp này cho cả nước cùng nhau tu tập.”
Kỷ Hạ hạ quyết tâm, tiếp tục nghiên cứu Bách Điệp Lãng.
Một lúc lâu sau, Lục Thượng thư vội vã vào cung, thấy Kỷ Hạ thì vội nói:
“Quốc chủ, thành chủ Thương Thành dẫn đầu ba nghìn Thương Thủ quân đến Thái Thành, đã đóng quân ở bờ sông Thái Thành, Phách Huyền đang ở trước linh quan của tiên quốc chủ, đợi quốc chủ triệu kiến.”
Sau đó Kỷ Hạ hạ lệnh để thành chủ Thương Thành vào cung, tự mình đứng dậy thay quần áo rồi đến Thái Hòa điện, ngồi ngay ngắn trên vương tọa.
Không lâu sau, một thanh niên mặc trường sam màu xanh, mặt mày ôn hòa như ngọc, khoảng chừng ba mươi bước vào Thái Hòa điện, khom người hành lễ với Kỷ Hạ:
“Thần Phách Huyền, tham kiến quốc chủ.”
Kỷ Hạ đánh giá vị thành chủ Thương Thành chỉ còn những ký ức vụn vặt ở trong đầu, không thể không công nhận tuy tướng mạo vị thành chủ này không bằng mình, nhưng cũng là một nhân tài, khôi ngô vượt trội.
Ngoài tướng mạo, người đang bước trên con đường tu hành như Kỷ Hạ có thể cảm nhận được khí tức cường đại trên người Phách Huyền, so với hắn, quả thật chút tu vi đáng thương trong Đại Tuyết Sơn của mình không đáng nhắc đến.
“E là tu vi của vị Phách Huyền này đã đột phá đến Cửu Trọng Thiên rồi.”
Kỷ Hạ vui vẻ vô cùng:
“Như vậy, dưới trướng ta đã có hai vị cường giả Cửu Trọng Thiên.”
“Phách thành chủ, đi đường vất vả, cực khổ cho ngươi rồi.” Hắn mỉm cười nói với Phách Huyền.
Phách Huyền lại khom người, cao giọng nói:
“Quốc chủ nặng lời rồi, Thương Thành gần Thái Thành như thế, Phách Huyền và ba nghìn người hành quân chậm rãi cũng đi không đến nửa ngày, sao có thể nói là đi đường vất vả.”
Ngay sau đó, Kỷ Hạ lệnh cho người sắp xếp tiệc đón gió tẩy trần, tẩy trần cho Phách Huyền.
Trên yến hội, Phách Huyền ngồi cùng Lục Du thượng thư, Phách Huyền uống được quá nửa tuần, đột nhiên hỏi Lục Du:
“Kỷ Hạ quốc chủ kế vị, mà ta còn phải canh chừng đội quân Chu Thanh quốc đang đóng quân ở Thương Thanh Sơn, không thể đến Thái Thành yết kiến, Hạ quốc chủ có khúc mắc gì không.”
Lục Du lắc đầu:
“Hạ quốc chủ không câu nệ tiểu tiết, chính vụ mấy ngày nay cũng khá bận, đương nhiên sẽ không vì chuyện này mà bất mãn với ngươi.”
“Ta nghe nói Hạ quốc chủ lúc trước còn là Thái tử…” Phách Huyền nói vậy rồi ngừng lại, nhìn Lục Du.
Khóe miệng Lục Du lộ ý cười:
“Ngươi muốn nói lúc quốc chủ còn là Thái tử sẽ trừng mắt tất báo, bụng dạ hẹp hòi.”
Phách Huyền lén liếc nhìn Kỷ Hạ, phát hiện Kỷ Hạ cũng đang nhìn hắn chằm chằm, trên mặt vẫn treo nụ cười.
Điều này khiến hắn càng khó chịu hơn, thấp giọng nói với Lục Du:
“Tuy tám năm này ta ở Thương Thành, bình thường cũng ít khi trở về, nhưng mấy năm nay ta cũng nghe tin đồn của Thái tử trong Thái Thành, nếu Kỷ Hạ Thái tử cười với thiếu nữ, thiếu nữ đó phải đóng cửa phòng bị hơn tháng trời, để tránh bị người lừa đi; nếu Thái tử cười với nam nhân, vậy hơn phân nửa nam nhân đó phải chịu một trận nỗi đau da thịt rồi.”
Ý cười trên mặt Lục Du càng đậm hơn:
“Ngươi là thành chủ của Thương Thành, lại là cường giả đứng trước Thiên Chướng, ai có thể để ngươi chịu nỗi đau da thịt chứ?”
Phách Huyền cười khổ:
“Hắn là huyết mạch duy nhất của sư tôn, lại là Thái Thương quốc chủ, hắn muốn phạt ta, ta còn có thể đánh lại sao?”
“Yên tâm đi Phách Huyền thành chủ, tuy mấy tin đồn kia là thật nhưng Hạ quốc chủ bây giờ đã không còn là thiếu niên quý tộc xấu xa bướng bỉnh ngày trước nữa rồi.” Đột nhiên Cơ Thiển Tình bên cạnh lên tiếng.
Nàng nhìn Kỷ Hạ mặt ủ mày ê đối phó với miếng thịt thú trong đĩa đá trên cao, tiếp tục nói:
“Kỷ Hạ thái tử kế nhiệm vị trí quốc chủ, hơn mười ngày ngắn ngủi, sự cống hiến cho Thái Thương đã không thể nhận định bằng số lượng rồi.”
“Trách nhiệm và gánh nặng trên người ngài ấy cực kỳ nặng nề, cười với ngươi vì ngươi đến, Thái Thành có thêm một cường giả Cửu Trọng Thiên, dưới kiếp nạn sau này, Thái Thành có thêm một phần hy vọng tồn tại.”
Phách Huyền cũng nhìn Kỷ Hạ, đột nhiên nhớ mười một mười hai năm về trước, lúc sư tôn dạy hắn Tinh La Bí Trục, đứa trẻ ngây ngô vẫn luôn dính lấy hắn như thế, gọi hắn là Phách bá.
“Sư tôn, ta nhận lệnh trấn thủ Thương Thành tám năm, tám năm này đồ nhi ngày đêm canh giữ Thương Thành, không để quân ngũ Chu Thanh vượt qua Thương Thanh Sơn một bước, nhưng không ngờ lần trước gặp nhau lại thành vĩnh biệt.”
“Bây giờ Kỷ Hạ thái tử kế vị, Thái Thương đối mặt với thách thức khắc nghiệt nhất, tất nhiên Phách Huyền sẽ lấy thân hiến nước, không phụ ơn dạy dỗ của người.”