Ở một nơi hoang vu, những hàng cây khô héo to lớn mọc san sát ở hai bên đường.
Giữa đường, một đội quân đang hành quân thần tốc.
Trông chúng giống như những con chó bản địa, thân hình lớn hơn con người rất nhiều, nhưng chúng có thể đứng thẳng để đi lại, trên tay cầm một cây Lang Nha Bổng, trong mắt tràn ngập tơ máu khiến người không biết nhìn vào đều cảm thấy sợ hãi.
Đám người này chính là Ác Khuyển quân của Cưu Khuyển quốc, mỗi một binh sĩ trong Ác Khuyển quân đều là cường giả Lục Trọng Thiên, đối phó với người thường thì bọn hắn có thể lấy một địch trăm.
“Tướng quân, còn ba mươi dặm là tới Thái Thương đô thành.”
Một tên binh sĩ chạy vội đến trước mặt vị tướng quân mặc áo giáp, cất cao giọng hô.
“Ba mươi dặm? Vậy thì dừng ở đây chỉnh đốn đội ngũ, chờ đám phế vật Liệp Thực quân kia.”
Cưu Khuyển nói chuyện chính là Ác Khuyển tướng mạnh nhất trong Ác Khuyển quân, khắc hẳn với bộ lông màu xám của ác khuyển thông thường, lông của gã đen bóng, nhìn thoáng qua là sẽ nhận ra sự khác biệt.
Một nghìn Ác Khuyển quân chỉnh đốn đội ngũ ngay tại chỗ, bọn hắn nằm nhoài ra đất một cách thuần thục rồi bắt đầu cuộn tròn, giống như một con chó nằm nghỉ ngơi trên bãi đất trống.
Không lâu sau, lại có một đội quân khác có số lượng nhiều gấp mấy lần Ác Khuyển quân đi bộ hành quân mà đến, trong đó có một vị tướng quân tới yết kiến Ác Khuyển tướng, cất cao giọng nói:
“Tướng quân! Năm nghìn quân sĩ của Liệp Thực quân đã tới, xin tướng quân hạ lệnh.”
Tên Ác Khuyển tướng kia gật gật đầu, trên mặt thoáng qua một tia khinh thường:
“Mất đi Thương Vệ quân, Thái Thương của Kỷ Thương tựa như cá nằm trên thớt, chỉ có thể bất lực giãy dụa khi dao phay đặt lên thân mà không có bất kỳ biện pháp nào tự cứu lấy mình. Dạng quốc gia của nhân tộc như thế này chỉ cần một ngàn ác khuyển của chúng ta là có thể san bằng, các ngươi ở chỗ này chỉ làm vướng chân vướng tay mà thôi.”
Tướng lĩnh của Liệp Thực quân cúi thấp đầu, trong mắt lóe lên một tia không cam lòng nhưng cũng không dám phản bác.
Ác Khuyển tướng nói:
“Trước kia có Thương Vệ thủ hộ, lại cộng thêm tên Kỷ Thương này tọa trấn, chúng ta không dám tấn công trên diện rộng, sợ bất phân thắng bại rồi bị Ngạc Giác quốc phía Nam chui chỗ trống, bây giờ Kỷ Thương lão nhi đã chết, vậy thì Thái Thương không cần phải tồn tại nữa. Chúng ta sẽ dùng quốc thổ của bọn hắn để nuôi dưỡng nô lệ; những người đã trưởng thành của bọn hắn có thể bắt làm nô lệ; những người còn lại sẽ làm lương thực của chúng ta, có nhiều lương thực như vậy, rốt cuộc các tộc nhân không cần phải chịu đói trong suốt hai tháng Nhật Tịch sau này.”
Tướng lĩnh của Liệp Thực quân gật gật đầu, trên cái đầu chó dần dần lộ ra sự vui mừng.
Đúng là mỗi lần Nhật Tịch đều phải chịu nỗi khổ thiếu lương thực, nếu toàn bộ người của Thái Thương làm lương thực dự trữ thì ít nhất là ba lần Nhật Tịch không cần chịu đói nữa.
“Tướng quân, có phải nên phái người do thám dò xét phòng ngự của Thái Thương quốc đô không?” Tướng lĩnh của Liệp Thực quân thận trọng hỏi.
“Phòng ngự? Có thể có lớp phòng ngự gì chứ? Ngoại trừ tám ngàn Thương Thủ quân ở Thái Thành, nội ứng của chúng ta không truyền tới bất kỳ tin tức nào, sáu ngàn Thương Thủ quân của Thương Thành bị đám hầu tử của Chu Thanh quốc đang đóng quân ở Thương Thanh Sơn nhìn chằm chằm, chúng ta còn phải dò xét cái gì? Chẳng lẽ đám nhân tộc ti tiện như những con súc vật kia có thể biến ra một đội quân hay sao?”
Ác Khuyển tướng khinh thường, tướng lĩnh Liệp Thực quân biết không phải là Ác Khuyển tướng không coi ai ra gì, mà sự thật chính là như thế.
“Nghe hiệu lệnh của ta, tất cả tướng sĩ hành quân! Chúng ta sẽ dùng chân chó đập tan cửa thành của Thái Thương đô thành, ăn hết tất cả những thứ có thể ăn ở bên trong!” Ác Khuyển tướng cao giọng hạ lệnh.
“Tuân mệnh!”
Tựa như có một vạn con thú băng qua, trên mặt đất hiện lên từng dấu chân kinh khủng.
——
“Nếu nội gián của Cưu Khuyển đã bị lộ, vì sao vẫn khăng khăng áp giải bách quan vào ám lao?” Triệu Khúc nhìn Thái tử điện hạ đang thương lượng với Cơ Thiển Tình xem làm cách nào để phá địch, hỏi ra nghi vấn trong lòng.
“Sử quan đại nhân, ngươi có thể đảm bảo rằng trong quan viên kia chỉ có một tên nội gián của Cưu Khuyển sao?” Kỷ Hạ cũng không ngẩng đầu lên.
Cơ Thiển Tình tiếp lời nói:
“Vừa rồi sử quan đại nhân cũng nhìn thấy, Cưu Khuyển quốc nắm giữ mấy loại dược vật kỳ dị, một loại có thể biến đổi hình dạng, một loại khác thì có thể giúp cường giả Ngũ Trọng Thiên của Cưu Khuyển có được tốc độ kinh khủng mà ngay cả ta cũng không đuổi kịp, không thể không đề phòng.”
Kỷ Hạ gật đầu nói:
“Cưu Khuyển quốc vẫn chưa biết được sự tồn tại âm quân, điều duy nhất mà Thái Thương có thể dựa vào lúc này là đánh bất ngờ. Ngoại trừ nhưng quan viên có địa vị cao này, không có bất kỳ người nào biết phụ vương qua đời, thế nhưng chỉ ngắn ngủi mấy canh giờ, Cưu Khuyển đã biết được việc này, ta sợ tin tức của âm quân bị lộ nên mới tạm thời giam giữ bách quan, không ngờ lại bức được một đầu Cưu Khuyển hiện thân, nhưng không người nào có thể cam đoan Cưu Khuyển chỉ ẩn giấu một tên nội gián, cho nên trước khi đại chiến kết thúc phải giam giữ bọn hắn, tránh để ưu thế duy nhất của chúng ta bị kẻ địch biết được.”
Cơ Thiển Tình nhìn Kỷ Hạ một chút, đột nhiên hỏi:
“Ngươi thật sự là Đại Phong ý chí?”
Kỷ Hạ sững sờ đáp:
“Đương nhiên, nếu không âm quân ở đâu ra?”
Cơ Thiển Tình lắc đầu nói:
“Ta đọc trong sách, biết rất nhiều thượng quốc đều có đạo pháp linh trận Hoán Linh, ta vốn cho là ngươi chỉ nắm giữ một số thứ cực kỳ đặc thù bên trong Hoán Linh trận pháp, hiện tại ta đã hơi tin ngươi đúng là Đại Phong ý chí.”
Nàng nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của Kỷ Hạ, giải thích nói:
“Chỉ có Đại Phong mới có thể khiến một tên ngu ngốc, phế vật, cầm thú biến thành một người bình thường.”
Kỷ Hạ đen mặt, đang định phản bác thì đột nhiên phía trên thành lâu có một tiếng chuông ngân vang, cây chùy va vào thân chuông phát ra âm thanh rất lớn, vang lên trọn vẹn chín lần.
“Cưu Khuyển quân đã tới Thanh Dương cách Thái Thành hơn mười dặm!” Quân do thám bẩm báo.
Cơ Thiển Tình nhìn về phía Kỷ Hạ.
Kỷ Hạ thở dài một hơi, đi tới trước thành lâu, xuất ra Thái Thương quốc lệnh quát lớn:
“Chư vị tướng sĩ nghe lệnh!”
Tám ngàn Thương Thủ quân chỉnh vũ khí trong tay một cách trật tự ngăn nắp.
“Tả Côn suất hai ngàn cung thủ đứng ở trên cổng thành, Cưu Khuyển vừa tiến vào phạm vi tầm bắn thì lập tức bắn tên, ném đá!”
“Trữ Giao, Mông Ngôn lĩnh một ngàn Thương Thủ quân mai phục ở hai bên, Cơ Thiển Tình, Dung Lộc tướng quân... và bản Thái tử tự mình dẫn bốn ngàn Thương Thủ quân trực tiếp nghênh địch!"
“Rõ!” Bốn vị tướng quân đập binh khí trong tay xuống đất lần nữa, lập tức lĩnh mệnh.
Trên mặt Cơ Thiển Tình lộ ra một tia kinh ngạc hỏi:
“Ngươi muốn đi chịu chết?”
Kỷ Hạ mạnh miệng nói:
“Vừa nãy ngươi không nhìn thấy ta giết đầu Cưu Khuyển kia như thế nào sao? Ta sẽ chết?”
Lời nói của hắn vừa ra khỏi miệng, trong lòng lại hơi kinh ngạc, nghĩ thầm: “Từ khi nào mà việc giết người đối với ta lại dễ dàng, hoàn toàn không có gánh nặng như thế? Chẳng lẽ là do dung hợp với ký ức của Thái tử?"
Cơ Thiển Tình bĩu môi:
“Đầu Cưu Khuyển kia chỉ có tốc độ hơi nhanh, thực lực cũng chỉ là Ngũ Trọng Thiên, trên người ngươi không có một chút Linh Nguyên nào, chỉ dựa vào chuôi kiếm kỳ dị này mới có thể giữ được tính mạng, trên chiến trường đao kiếm đều không có mắt, ngay cả quốc chủ có thực lực ở Thần Thông cảnh cũng không dám ở lại chiến trường quá lâu.”
Nàng ngừng lại một chút, tiếp tục nói:
“Hãy tin ta, ngươi lên chiến trường thì tuyệt đối là cửu tử nhất sinh.”
Kỷ Hạ cười khổ, thầm nghĩ: “Nếu không phải các ngươi nói đám người Cưu Khuyển biến thái kia sẽ lấy việc tra tấn người trong Hoàng tộc làm niềm vui, cái gì mà rút gân lột da, lăng trì cạo xương chỉ là làm nóng người, quỷ tài nguyện ý lên chiến trường.”
Hắn khôi phục vẻ mặt như cũ, vừa đi về phía thang lầu, vừa nghiêm túc nói:
“Đi thôi, ra khỏi thành đi.”
Cơ Thiển Tình nói:
“Vâng, điện hạ.”
Kỷ Hạ đi đến đầu bậc thang nhưng không thấy Cơ Thiển Tình đâu, quay đầu nhìn lại thì Cơ Thiển Tình đã biến mất rồi.
Hắn sờ cái mũi, thầm mắng: “Nhảy xuống? Ngươi cẩn thận ngã chết!”