Thanh Phù Nhậm bị âm binh mạnh mẽ áp chế, quỳ sát ở trước mặt Kỷ Hạ.
"Ngươi là Kỷ Hạ? Đám quân sĩ quỷ dị này được triệu hoán ra từ Hoán Linh pháp trận?" Trên mặt gã không có vẻ kinh hoảng mà chỉ hỏi.
"Không nhọc quốc sư đại nhân hao tâm tổn trí, chắc ngươi cũng đã biết tại sao ta muốn bắt sống ngươi?" Kỷ Hạ vừa mới hai mươi tuổi, dáng vẻ biểu hiện ra ngoài lại cực kỳ giống một vị quân vương đã tại vị mấy chục năm.
"Đơn giản là vì uy hiếp Chu Thanh quốc chủ chúng ta, ngươi vừa mới ác chiến với Cưu Khuyển quốc, chẳng lẽ còn dám giết ta sao, đến lúc đó Thái Thương trái phải đều thụ địch, chỉ có một con đường chết!" Thanh Phù Nhậm cười lạnh, trên mặt hiện ra ý cười như đã đoán trước kết quả.
Kỷ Hạ gật gật đầu nói:
"Đúng là như thế, trừ cái đó ra, ta còn muốn hỏi quốc sư một vấn đề."
Hắn nhìn nụ cười trên mặt Thanh Phù Nhậm, chầm chậm hỏi:
"Quốc sư, ta không nhớ lầm thì Chu Thanh ngoại trừ đóng quân ở Thương Thanh Sơn, đã nửa năm rồi không xâm phạm Thái Thương, nguyên nhân là gì?"
"Chẳng lẽ ngươi nghĩ đã bắt giữ được ta thì ta sẽ biết gì nói nấy cho ngươi sao? Cho dù ta có tiết lộ một ít bí mật thì sao? Ngươi thực có can đảm tin ta?"
Khóe miệng Thanh Phù Nhậm lộ ra một tia khinh miệt:
"Ngươi còn quá non nớt so với phụ thân của ngươi, khiến người khác cảm thấy thật buồn cười."
"Quốc sư có thể nể tình kể một số chuyện cũ của Thái Thương ta và Chu Thanh cho ta nghe một chút, để ta trù tính cho bang giao của hai nước trong tương lai được không."
"Trù tính? Có cái gì để trù tính? Chờ Chu Thanh làm xong đại sự thì Thái Thương Nhân tộc các ngươi sẽ chỉ là tồn lương để chúng ta vượt qua Nhật Tịch mà thôi."
"Không nói thật sao?"
Thanh Phù Nhậm nhìn Kỷ Hạ giống như nhìn một kẻ ngốc vậy.
Kỷ Hạ giống như không nhìn thấy ánh mắt của Thanh Phù Nhậm, lẩm bẩm nói:
"Hay là chúng ta đánh cược đi."
"Nếu như ta có thể làm quốc sư cam tâm tình nguyện nói ra tất cả những chuyện mà ta muốn biết, ngươi nhận ta làm gia gia ngươi nhé?"
Thanh Phù Nhậm giận tím mặt, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Tiểu bối, ngươi dám sỉ nhục ta?"
Vai Kỷ Hạ run lên:
"Quốc sư đại nhân khẩn trương cái gì, nếu như ngươi liều chết không nói, ta sẽ thả ngươi..."
"Đại nhân!" Thượng thư Lục Du vừa chạy tới vội vàng lên tiếng, hắn vẫn quá yên tâm đối với thái tử điện hạ, rốt cuộc vị Thái tử này đã rất nhiều chuyện xấu, tiền án quá nhiều, bây giờ hắn là Thái Thương quốc chủ, nhất thời nổi hứng thật sự thả người đi, vậy làm sao bây giờ?
Thanh Phù Nhậm nghe thấy lời này của Kỷ Hạ, sự tức giận trên mặt lập tức thu liễm, cười to nói:
"Tiểu bối, ngươi muốn tìm bậc thang để thả ta? Yên tâm, nếu như ngươi thả ta, có ngày Chu Thanh công phá Thái Thương, ta sẽ cho ngươi được toàn thây!"
Kỷ Hạ hài lòng gật đầu nói:
"Hay là chúng ta định ra Lục Phụ Chi Ước? Miễn cho có người bội ước."
Lục Phụ Chi Ước chính là thệ ước linh nghiệm nhất ở Man Hoang vô biên, Lục Phụ chính là Thần linh chấp chưởng quyền hành to lớn, một khi Lục Phụ Chi Ước có hiệu lực, lời thệ ước này sẽ do Lục Phụ giám sát, một khi xuất hiện tình huống không thực hiện thệ ước, người vi ước sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Từ xưa đến nay, bởi vì đổ ước Lục Phụ mà không biết có bao nhiêu người đã chết đi.
Thanh Phù Nhậm cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Kỷ Hạ nói:
"Có thể! Chúng ta hãy để Lục Phụ chứng kiến, nếu ngươi có thể khiến ta nói ra bí mật, ta sẽ nhận ngươi làm tổ phụ, trái lại thì ngươi phải thả ta rời đi!"
Lúc này Kỷ Hạ gọi sử quan Triệu Khúc tới vẽ một trận đồ phức tạp trên chỗ đất trống, vẻ mặt của Lục Du và Triệu Khúc đều âm trầm, Triệu Khúc vừa vẽ vừa than thở, trong lòng đã mắng Thái Thương quốc chủ vừa mới nghĩ ra chuyện này chừng trên dưới một trăm lần.
Rốt cuộc trận đồ cũng hoàn thành, bề ngoài là một cái khung hình tròn, có rất nhiều chú văn phức tạp được bài bố trong hình tròn, ở chính giữa thì vẽ hai con mắt.
Dù nhìn hai con mắt này từ bất kỳ phương hướng nào đều giống như đang nhìn chằm chằm vào người xem, trong đồng tử còn có hai chú văn nhỏ xíu, không hiểu nổi đây là cái gì.
Kỷ Hạ dẫn đầu đi vào tới trước trận đồ, Phục Cừu Kiếm bỗng nhiên hiển hiện, sau đó cứa qua ngón trỏ trên tay phải của hắn, một giọt máu nhỏ vào trong trận đồ.
Mấy vị âm binh áp giải Thanh Phù Nhậm đến nơi, Cơ Thiển Tình rút Thanh Quân Kiếm ra, hung hăng đâm thật mạnh xuống cánh tay của Thanh Phù Nhậm, Linh Luân của Thanh Phù Nhậm bị phong, lại không thể điều động Linh Nguyên, bị Cơ Thiển Tình ác ý đâm một kiếm vào cánh tay, máu tươi lập tức chảy ồ ạt xuống dưới.
Thanh Phù Nhậm kêu lên vì đau, trừng mắt nhìn Cơ Thiển Tình, Cơ Thiển Tình không thèm quan tâm, cho Thanh Quân Kiếm vào vỏ rồi lại ở sau lưng Kỷ Hạ.
Máu của Thanh Phù Nhậm chảy vào trong trận đồ, đột nhiên trận đồ tản mát ra một cỗ khí tức quỷ dị, Kỷ Hạ cùng Thanh Phù Nhậm giống như nhìn thấy một vị thần linh cổ lão từ thời thượng cổ đang nhìn bọn hắn chăm chú, vô số oan hồn ở xung quanh đôi mắt kia thống khổ kêu rên, toàn lực giãy giụa nhưng lại không thể làm được gì.
Trong nháy mắt, cỗ khí tức quỷ dị này vô tung vô ảnh, thế nhưng Kỷ Hạ có cảm giác hắn có thêm một mối liên hệ với một loại quy tắc nào đó trong cõi u minh của Thần linh.
Lục Phụ Chi Ước đã thành.