Tuy Thái Thương thành là thành trì nhưng tường thành thấp bé, tổng thể thành trì chỉ có chừng hai mươi dặm, chiều tối con dân Thái Thương mới ở trong thành, vào ban ngày bọn họ đều ra ngoài trồng trọt.
Nghiêm túc mà nói, bách tính không có canh điền, tất cả đất đai đều thuộc về quốc gia, sản xuất lương thực cũng do vương đình phân phối, nguyên nhân là vì ở Man Hoang vô biên, một quốc gia nhỏ bé như Thái Thương không có tư cách để bách tính tự cấp tự túc.
Trong thành Thái Thương, con sông cung cấp nước được gọi là sông Hải Khứu. Đầu nguồn sông Hải Khứu chính là sông Phụ Trùng ở phía Bắc Thái Thương, Hải Khứu là một nhánh của sông Phụ Trùng chảy qua lãnh thổ Thái Thương quốc, vậy nên trước đây khi sinh sống tại vùng đất này Nghĩ Trường quốc, Bộ Tí quốc cũng từng xây dựng thành trì ở bên bờ sông, vài trăm năm sau Thái Thương quốc cũng không ngoại lệ.
Thậm chí vào thời điểm Thái Thương kiến quốc đã chia một nhánh của sông Hải Khứu vào hai tòa Thái Thành và Thương Thành, vậy nên hàng vạn con dân trong thành đều có thể thuận tiện lấy nước.
Tiếc là trong sông Phụ Trùng thường có hà thú đáng sợ chiếm giữ thế nên nhánh sông của bọn họ không có các loại cá nhỏ, đây là một sự đáng tiếc.
Kỷ Hạ đứng ở bên bờ sông Hải Khứu, bên bờ sông có từng hàng cây đại thụ màu nâu xếp thẳng hàng, cảnh sắc vô cùng chiều lòng người.
“Quân doanh của Thương Thủ quân dựng ở nơi đây là một sự lựa chọn cực kì đúng đắn, không chỉ thuận tiện lấy nước mà thỉnh thoảng còn có thể săn được dã thú lớn từ rừng rậm chạy ra.”
Kỷ Hạ nhìn công tượng đi đi lại lại, các binh sĩ không ngừng khiêng những tảng đá cực lớn, dưới sự chỉ huy của công tượng, họ dùng cự phủ đập thành các phiến đá đặt vào trong những chiếc hố đã được đào sẵn, lấp ở dưới đáy và ở xung quanh, dùng một loại keo vô cùng chắc để cố định lại.
“Nguyên liệu chủ yếu làm ra loại keo này là cây sồi, sau nhiều năm thử nghiệm, thêm vào rất nhiều nguyên liệu, cũng thêm rất nhiều kỹ thuật, Công Tượng phủ mới luyện ra được loại keo này, tính dính của loại keo này cực kì tốt, điều đáng giá hơn là dường như tất cả các loại vật liệu đều có thể kết dính, chỉ cần dính vào, sau khi ngưng cố thì kể cả dùng đao cũng không thể tách nổi.”
Người nói tên là Lỗ Án, là Viện thủ của Công Tượng viện, rất nhiều kiến trúc, tường thành thậm chí là vương cung đều do bọn họ làm ra.
Bởi vì dường như Thái Thương không có nước láng giềng nào, sản xuất cũng cực kì cằn cỗi, công tượng Thái Thương có một đặc điểm đó là khai quật các diệu dụng của vật liệu bình thường, có lẽ họ không thể dùng các đồ vật bình thường nhất tạo ra những kiến trúc hay đồ vật xa hoa tráng lệ, nhưng bàn về tính thực dụng chắc chắc sẽ không có thiếu sót.
Ví dụ như hoàng cung ở Thái Thành là do công tượng Thái Thương kiến tạo từ hơn hai trăm năm trước, toàn thân được tạo ra từ đá, trải qua hơn hai trăm năm mưa gió, hoàng cung cũng không bị bất kì tổn hại nào.
Bồn nước hiện giờ cũng vậy, cấu tạo vô cùng đơn giản, chỉ cần đào một hố lớn ở nơi có địa thế thấp bé, dùng phiến đá làm xử lí chống nước, sau đó đào thêm ba mương nước, làm ra bá khẩu đơn giản, bá khẩu mở ra, nước bên trong sông Hải Khứu sẽ đổ đầy toàn bộ bồn nước.
Kỷ Hạ gật đầu, nói với Lỗ An:
“Ngàn vạn không thể có chút sơ suất nào, bồn nước này rất quan trọng với Thái Thương, có lẽ mệnh mạch của Thái Thương lần này đều phụ thuộc vào bồn nước này.”
Lỗ An cúi đầu nhận lệnh, nhưng trong lòng thầm oán:
“Quốc chủ đúng là người ngoài nghề, việc đơn giản như vậy, làm sao lại xảy ra sơ suất được? Chỉ là không biết bồn nước này có tác dụng gì mà phải cần đến hơn ngàn Thương Thủ quân khai thác núi đá, hơn trăm Công Tượng Thái Thương ngày đêm kiến tạo.”
Kỷ Hạ nhìn Công Tượng Thái Thương thi công, trong lòng cực kì cảm động, chẳng trách Thái Thương quốc có thể tồn tại ở địa vực hung hiểm như vậy hơn hai trăm năm, quốc gia này, huyết mạch này, bất kể nhìn từ góc độ nào cũng đều ưu tú đến cực điểm.
Thái Thương bách quan cẩn trọng, cúc cung tận tụy chỉ để Thái Thương có thể tiếp tục an nhiên tồn tại.
Quân ngũ Thái Thương kỷ luật nghiêm minh, dũng cảm trực tiến, có thể chết để bảo vệ quốc gia.
Con dân Thái Thương nhẫn nhục chịu khó, chưa từng oán trách quốc gia, chỉ biết rằng Thái Thương quốc không giờ khắc nào không thủ vệ, che chở bảo vệ bọn họ.
Hiện tại các Công Tượng Thái Thương cũng vậy, bất kì một chi tiết nhỏ nào họ cũng đều làm đến mức vạn vô nhất thất, đến cả việc bôi keo cũng phải dính cẩn thận tỉ mỉ từng ngóc ngách, không để tràn ra.
“Có lẽ chỉ có thế giới hung hiểm như Vô Ngần Man Hoang mới có thể sinh ra một chủng tộc đoàn kết, khát vọng sống, khát vọng cường đại như vậy.” Kỷ Hạ lẩm bẩm.
Lục thượng thư ở một bên lo lắng:
“Lần này Thái Thương đứng trước kiếp nạn lớn nhất từ trước đến nay, Cưu Khuyển chỉ là thứ yếu, Đại Phù quốc mới là sự tồn tại đáng sợ nhất, mấy ngày nay ta không thể say giấc, khi cố gắng đi vào giấc ngủ luôn mơ thấy bách quan, quân ngũ Thái Thương bị cường giả Đại Phù tàn sát, con dân Thái Thương bị Chu Thanh nô dịch, nuốt chửng.”
Cơ Thiển Tình tóc đỏ, thân khoác giáp trụ, tư thế hiên ngang, khuôn mặt tuyệt mỹ khiến nàng tăng thêm mấy phần mị lực.
Nàng chậm rãi mở miệng:
“Ta có một dự cảm, ta sắp có thể đột phá Thiên Chướng, bước lên Thần Thông, đến lúc đó ta sẽ lẻn vào Chu Thanh, giết Chu Thanh quốc chủ, theo cái tính nghi kị, truy danh trục lợi của người Chu Thanh quốc, quốc nội chắc chắn đại loạn, đến lúc đó nguyện vọng Đại Phù đưa ra sẽ bị bọn họ dùng để tranh đoạt ngôi quốc chủ cũng nên.”
Kỷ Hạ nhíu mày:
“Ám sát Chu Thanh quốc chủ? Chu Thanh quốc chủ vốn là cường giả Thần Thông, ngươi vừa mới thăng lên Thần Thông đã muốn ám sát Chu Thanh quốc chủ dưới thiên quân vạn mã? Ngươi muốn trở thành Thanh Phù Nhậm tiếp theo sao?”
Cơ Thiển Tình mím môi không nói.
Làm sao nàng không biết dưới sự bảo hộ của thiên quân vạn mã, ám sát cường giả Thần Thông khó như lên trời, nhưng Đại Phù quốc như một đám mây đen, che lấp mặt trời rực rỡ của Thái Thương, đáng sợ nhất là một khi Đại Phù phái cường giả đến đây, Thái Thương tuyệt không có đường sống.
Vậy nên nàng sớm đã âm thầm hạ quyết tâm, được ăn cả ngã về không, vì Thái Thương mà không màng tương lai, cho dù cuối cùng thất bại bỏ mình cũng không hối hận.
Kỷ Hạ nhìn nét mặt Cơ Thiển Tình đã biết nàng có ý đồ gì, không khỏi cả giận:
“Đừng nghĩ vớ vẩn, từ giờ đến lúc Đại Phù đến vẫn còn hai tháng, hai tháng này việc chúng ta có thể làm chính là tận lực tăng cường quốc lực.”
“Quốc lực Thái Thương mạnh thêm một phần, hy vọng của chúng ta sẽ hùng hậu thêm một phần.”
Hung quang trong mắt Kỷ Hạ chớp động:
“Nếu như thực lực của chúng ta đủ mạnh, cho dù không thể giải quyết vấn đề Đại Phù đem đến thì cũng có thể giải quyết được vấn đề mà Chu Thanh quốc gia khơi ra.”
Cơ Thiển Tình nhìn tướng mạo của người kế tục Thương quốc chủ đang đứng trước mặt, thiếu niên tài trí bất phàm, nàng chợt cảm thấy có chút lạ lẫm, đây vẫn là người hoàn khố, vô năng, không có sở trường, bị con dân Thái Thương gọi đùa là Thái tử phế vật Kỷ Hạ sao?
Không biết tự khi nào, một thiếu niên ngang bướng đã trưởng thành đến mức trở thành chủ một quốc gia có thể đặt mình vào thế nguy hiểm để đón địch, có thể ngồi ngay ngắn ở trên vương đình, tuyên bố chính lệnh một cách khí phách, có thể dễ dàng nói ra cách giải quyết Chu Thanh quốc.
“Là Đại Phong bảo hộ.”
“Có lẽ là sự ra đi của Thương quốc chủ khiến người hoàn toàn tỉnh ngộ.”
Cơ Thiển Tình nắm chặt chuôi Thanh Quân Kiếm ở bên hông, nàng thầm nghĩ: “Nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, hơn nữa còn mắc vào tử cục như vậy, trọng trách trên vai người đều nặng hơn chúng ta.”