Cảnh Dã dẫn hơn mười cung vệ xuất cung, đi đến nơi Cưu Khuyển sứ giả dừng chân ở Thái Thành, chém chết cả chín tên sứ giả, sau đó phi ngựa lao tới Thương Thủ quân doanh, điều động tận năm trăm Thương Thủ quân giết cả sứ đoàn của Cưu Khuyển đang đóng quân ở ngoài thành, chém đầu toàn bộ một trăm ba mươi người của Cưu Khuyển.
Theo mệnh lệnh của Kỷ Hạ, xác chết được treo gọn gàng ở trên tường thành.
Bách tính của Thái Thành nhìn thấy những xác chết này đều cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao ở trên tường thành lại có nhiều xác chết của người Cưu Khuyển quốc như vậy?
Bên cạnh còn dán bảng cáo thị, chẳng qua là ở Thái Thương có rất ít người hiểu biết chữ nghĩa, đều mù mờ đứng tụm ở một chỗ chỉ chỉ trỏ trỏ.
Có một thiếu nữ xinh đẹp mặc y phục của cung đình đi ngang qua, con dân Thái Thương đang đứng vây xung quanh bảng cáo thị nhìn thấy thiếu nữ liền có người lớn tiếng hét lên:
“Nữ oa kia, ngươi giúp bọn ta đọc nội dung trên bảng cáo thị này một chút, bọn ta không được vào học cung học chữ nên xem không hiểu.”
Vị nữ quan này chừng mười bảy, mười tám tuổi, dung nhan cũng không quá xuất sắc nhưng lại thanh tú, khiến người khác không kiềm được mà phải nhìn nàng.
Nàng nghe thấy tiếng hét của bọn họ, do dự một lúc, cuối cùng nhìn về phía bảng cáo thị.
Đám người khích lệ nói:
“Ngươi là nữ quan trong cung, chắc hẳn là biết đọc chữ, mau đọc cái bảng cáo thị này cho chúng ta, vì sao ở đây lại có nhiều xác chết của người Cưu Khuyển bị treo lên như vậy?”
Nữ quan gật đầu, đám người tránh sang một bên để nhường đường cho nàng, nàng bước đến trước bảng cáo thị, nhìn kỹ một hồi, cuối cùng mở miệng đọc:
“Mấy ngày trước có Cưu Khuyển sứ giả đến Thái Thương, sau khi bôi nhọ nhân tộc ta thì tạo áp lực để cướp ngàn vạn lương thực làm quốc chủ tức giận, lại nhớ về thời của tiên quốc chủ, Cưu Khuyển sát hại Thái Thương sư giả hết lần này đến lần khác, vì thế đã lập tức ra lệnh cho Thương Thủ quân chém chết Cưu Khuyển sứ giả, treo xác lên trên cổng thành.”
Đám người ồn ào!
Bảng cáo thị lời ít mà ý nhiều, thế nhưng những gì mà con dân Thái Thương nghe được vào tai thì không khác gì sét đánh ngang tai.
“Cái gì? Chẳng lẽ Cưu Khuyển quốc hóa điên sao? Một ngàn vạn lương thực? Cho bọn hắn rồi chúng ta ăn cái gì? Đầu tắt mặt tối hơn một năm trời, cuối cùng chẳng lẽ bọn họ định để chúng ta chết đói sao?”
“Hiện tại cũng không phải như lúc trước! Quốc chủ được Đại Phong lựa chọn, trở thành Đại Phong ý chí của Vô Ngần Man Hoang! Sau đó lại ban cho Thần binh, trong cuộc chiến lần trước đã chém đầu toàn bộ sáu ngàn Cưu Khuyển! Bọn hắn đều quên rồi sao?”
“Ta vẫn nhớ rõ cái chết của sáu vị sứ giả kia ở Cưu Khuyển, họ đều là trụ cột của Thái Thương ta.”
“Đúng vậy! Những người Cưu Khuyển này không những mỗi giờ mỗi khắc đều muốn giành lợi ích từ Thái Thương, mà còn dám phái sứ giả đến đây để cướp lương thực! Giết tốt lắm!”
Cũng có vài người lo lắng:
“Chỉ một lời bất hòa mà giết nhiều Cưu Khuyển sứ giả như thế này, nếu như Cưu Khuyển quốc tức giận, điều động đại quân đến Thái Thương khai chiến thì sao? Thái Thương ta không có Thương Vệ, e rằng không thể đấu với bọn chúng.”
Trong nháy mắt, hắn đã bị người khác cướp lời:
“Chẳng lẽ ngay cả vấn đề này mà các quý nhân trong cung cũng không nghĩ đến? Bọn hắn dám giết chết những người này để báo thù cho sứ giả, đương nhiên là phải suy xét hết sức cẩn thận rồi mới giết chứ.”
“Không sai, quốc chủ anh minh, giết tốt lắm!”
Con dân Thái Thương nói không ngừng, thảo luận ầm ĩ, trong lòng bọn hắn cảm thấy vô cùng kích động, cái chết của sáu vị sứ giả vẫn còn ở trong tâm trí, nháy mắt một cái báo ứng của Cưu Khuyển đã đến rồi!
“Kỷ Hạ quốc chủ anh minh, quyết đoán phi phàm! Mới kế nhiệm quốc chủ một tháng ngắn ngủi đã báo được đại thù cho sáu vị sứ giả, cũng là báo đại thù cho Thái Thương ta!”
Bên trong đám người đông nghìn nghịt bỗng nhiên truyền đến một tiếng nói to rõ ràng!
Bên trong cũng xuất hiện những âm thanh rời rạc tương tự của con dân Thái Thương, chưa đến mấy nhịp thở trôi qua, bọn hắn đã bắt đầu nhao nhao bàn luận về vị quốc chủ thiếu niên này.
“Kỷ Hạ quốc chủ đúng là huyết mạch của tiên quốc chủ, nói giết là giết, một chút cũng không do dự lưỡng lự.”
“Ta có linh tính rằng hai nước Chu Thanh và Cưu Khuyển đã quấy nhiễu Thái Thương hơn hai trăm năm nay đều sẽ bị quốc chủ giải quyết.”
“Điều này là đương nhiên, các ngươi đã quên cái vị Chu Thanh quốc sư kia rồi sao? Cũng bởi vì giết chết mấy đứa bé của Thái Thương nên đã bị quốc chủ bắt giữ, chém đầu ở trước mặt tất cả mọi người! Thân phận của Chu Thanh quốc sư lớn cỡ nào? Không phải cũng đều phải chết ở trong tay quốc chủ hay sao?”
“Đại Phong bảo hộ quốc chủ!”
“Đại Phong bảo hộ quốc chủ!”
“Đại Phong bảo hộ quốc chủ!”
Nhiều giọng nói dần dần hội tụ và hợp nhất, cuối cùng trở thành một âm thanh vang trời: Đại Phong bảo hộ quốc chủ.
Vô sô con dân Thái Thương nhìn tử trạng khác nhau của những thi thể Cưu Khuyển ở trên cổng thành, từ đáy lòng gào thét dữ dội, từ đầu bọn hắn còn chất vấn đến kinh hỉ khi phát hiện ra vị quốc chủ thiếu niên này cũng không tệ, cho đến bây giờ thì đã dần dần tán đồng.
Kỷ Hạ chiếm trọn trái tim của bách tính Thái Thương với một tốc độ thần kỳ, để cho lòng tin trong lòng bọn hắn dần dần tăng lên.
Trên mặt vị nữ quan kia cũng nở nụ cười, nhìn con dân Thái Thương đỏ mặt mà không ngừng gào thét, nàng thân là một Thái Thương nhân tộc, ngày thường là một trong hai thị nữ hầu hạ ăn uống sinh hoạt hàng ngày của Kỷ Hạ quốc chủ, sâu thẳm trong thâm tâm cũng cảm thấy may mắn và vinh hạnh, hết sức tự hào.
“Quốc chủ chẳng những có tướng mạo hơn người, ngày thường xử sự ôn hòa, ngay cả ngày đó quát mắng đại thần nhiều như vậy nhưng vẫn uy phong, cuối cùng cũng không biết ai có may mắn mới có thể gả cho quốc chủ.”
Mặt mày nữ quan tràn ngập vui vẻ, tiếp tục đi về phía trước, không bao lâu sau đã đến nơi.
Nàng thân là thị nữ của quốc chủ, có địa vị rất cao ở trong cung, phúc lợi kéo theo cũng không tệ, không những có thể để phụ mẫu, đệ đệ ở nhà được ăn hai bữa no nê mỗi ngày mà thỉnh thoảng còn có thể xuất cung về nhà.
Mặc dù không thể qua đêm ở nhà nhưng nghỉ ngơi một hai canh giờ cũng không có ai dám xen vào.
“Không biết vết thương ở chân của cha đã lành hơn chút nào chưa, ta vốn muốn xin quốc chủ một vài loại thuốc nhưng quốc chủ bận rộn lo liệu sự vụ, sợ quấy rầy quốc chủ nên không dám mở miệng.” Nàng lẩm bẩm một mình, bước vào đại môn.
Cửa nhà có chút tồi tàn, bên trong là một tiểu viện không lớn lắm, trong tiểu viện có mấy gian nhà đá thường thấy ở Thái Thương, lờ mờ có thể thấy được dấu tích rêu xanh, ước chừng cũng đã trải qua rất nhiều năm.
Ngoài con đường để đi lại ở trước gian nhà đá thì còn có một vườn rau nhỏ, trồng một ít trái cây, đây cũng là điều cơ bản nhất trong hầu hết các ngôi nhà của dân chúng ở Thái Thương, mặc dù những vườn rau này không thu hoạch được nhiều bởi vì đất đai cằn cỗi, nhưng cũng có thể an ủi miệng lưỡi chút ít.
Thị nữ nhíu mày nhìn tiểu viện vắng ngắt, ngày xưa mỗi lần nàng về nhà, đệ đệ nhỏ hơn nàng hai tuổi sẽ vô cùng vui vẻ chạy ra đón, phụ mẫu cũng sẽ ngạc nhiên mà nhìn nàng qua cửa sổ.
Dường như hôm nay có chút khác biệt.
Trong lòng nàng hơi nghi ngờ, cũng không hề dừng bước mà đi vào trong phòng.
Trong phòng phụ mẫu không có ai, trên bàn vẫn còn để cơm và đồ ăn thừa, ở Thái Thương, hầu như không bao giờ có chuyện người Thái Thương để thừa thức ăn, từ trước đến nay ở Man Hoang bao la này gần như chưa bao giờ chiếu cố Thái Thương, hơn hai trăm năm lịch sử của Thái Thương, ngay cả khi ở trong thời kỳ thịnh vượng nhất, người của Thái Thương cũng chưa bao giờ có được một bữa ăn no nê.
Nhưng bây giờ ở Thái Thương, nhờ vào sự quản chế lương thực của vương đình, dường như nhà nào cũng có cơm ăn, thế nhưng cũng không xa xỉ đến mức có thể để chừa đồ ăn lại!
“Nhất định là có chuyện xảy ra.” Thị nữ hơi bối rối, nhớ lại rằng cách nhà không xa là Thái Thành bị phủ, vội vàng chạy ra khỏi phòng, chạy về hướng cửa ra.
Đột nhiên!
Một bóng người lao ra từ phía sau nàng, Linh Nguyên ba động phóng ra, trói toàn bộ cơ thể của nàng khiến nàng không thể cử động, ngay cả yết hầu cũng giống như bị ai đó bóp chặt, không thể phát ra âm thanh.
Thị nữ đang cảm thấy có chút mơ hồ, chợt nghe thấy một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
“Chớ có lên tiếng, nếu không…”