Khối phù văn này chính thức sinh ra từ Tụ Linh Phù Văn trên Cấm Hủ Thần Thụ, có thể tăng tốc độ tu tập Linh Nguyên khiến tốc độ tu hành tăng nhanh hơn.
Kỷ Hạ nhìn phù văn rất lâu, bỗng nhiên đưa tay ra kề sát phù văn vào cổ mình. Phù văn chạm vào cổ Kỷ Hạ, sau khi hơi động đậy thì quỷ dị dung nhập vào bên trong da thịt không còn thấy gì nữa.
Trên cổ hắn có thêm một phù văn màu đen nho nhỏ, nhìn thoáng qua vô cùng thần bí. Nhưng Kỷ Hạ lại cảm thấy giữa bản thân hắn và tấm phù văn này có mối liên hệ sâu sắc và tinh tế hơn.
Hắn vận chuyển tầng thứ nhất của Tinh La Bí Trục một lần nữa, lại cảm thấy những Linh Nguyên nhỏ bé đang nhảy nhót ở bốn bề xung quanh và dần dần bị hắn thu hút mà tụ tập lại.
"Cho dù là công pháp quý giá như Tinh La Bí Trục thì tốc độ tụ tập Linh Nguyên vẫn còn kém xa so với tốc độ luyện hóa, tốc độ luyện hóa Linh Nguyên của Bí Trục ít nhất là nhanh gấp mấy chục lần tốc độ tụ tập Linh Nguyên."
Trong lòng Kỷ Hạ thầm nghĩ: "Vậy thử xem Tụ Linh Phù Văn có thể tăng tốc độ tụ linh lên được bao nhiêu."
Hắn vừa mới bắt đầu suy nghĩ, Tụ Linh Phù Văn lập tức được khởi động. Kỷ Hạ bỗng cảm thấy Linh Nguyên xung quanh dày đặc hơn nhiều, sau đó...
Sau đó Linh Nguyên ở xung quanh điên cuồng tuôn về phía Kỷ Hạ, một lượng lớn Linh Nguyên tuôn ra giống như được mở van mà nhào vào trong cơ thể hắn.
Kỷ Hạ điên cuồng vận chuyển tầng thứ nhất của Tinh La Bí Trục, luyện hóa những Linh Nguyên đang quán chú đến. Điều đáng sợ nhất là tốc độ luyện hóa của Tinh La Bí Trục không theo kịp tốc độ Linh Nguyên nhào tới.
Đây là chuyện vô cùng hiếm thấy, tốc độc tụ linh còn chậm hơn rất nhiều so với tốc độ luyện hóa Linh Nguyên và chênh lệch khoảng mấy chục lần. Nhưng bây giờ cho dù Kỷ Hạ cố gắng thôi thúc Tinh La Bí Trục thì vẫn không thể nào tiêu hoá được những Linh Nguyên này.
"Đúng là vô địch, sản phẩm của Thần Thụ đúng là vô cùng quý hiếm."
Hắn vừa phấn khởi tán dương, vừa cố gắng luyện hóa Linh Nguyên. Sau khi luyện hóa xong, Linh Nguyên dần dần rơi xuống và mở ra Đại Tuyết Sơn.
Cứ như vậy mà qua một đêm, mãi cho đến khi ánh nắng mặt trời chói chang thì Kỷ Hạ cảm thấy Đại Tuyết Sơn của mình đã hoàn toàn mở ra. Trong Đại Tuyết Sơn có thể chứa được rất nhiều Linh Nguyên, điều đó khiến hắn vô cùng mừng rỡ.
Cuối cùng cũng thành công mở ra Đại Tuyết Sơn, điều này có nghĩa là hắn đã trở thành một tu sĩ chân chính. Mặc dù cảnh giới tu vi chỉ mới là Nhất Trọng Thiên, nhưng điều đó vẫn khiến Kỷ Hạ vô cùng phấn khởi.
"Chỉ qua một đêm mà ta đã mở Đại Tuyết Sơn thành công, bước vào con đường tu hành. Liệu có phải chỉ cần chăm chỉ tu luyện thì sớm muộn gì cũng có ngày có thể rời khỏi phàm tục, thăng lên Thần Thông không?"
Nghĩ đến điều này, trong lòng hắn không khỏi mừng rỡ, ý cười trong mắt đình trệ.
"Bây giờ tu vi của ta còn thấp, Tụ Linh Phù Văn ngưng tụ Linh Nguyên đối với ta đã là số lượng lớn rồi. Nhưng tu vi của ta tăng lên thì Linh Nguyên cần đến cũng nhiều hơn, hiệu quả và lợi ích của Tụ Linh Phù Văn cũng sẽ dần trở nên yếu đi."
"Hơn nữa khi tu hành, ngoại trừ tốc độ tu tập Linh Nguyên ra thì cần rất nhiều thiên phú. Ví dụ như khi đột phá từ Lục Trọng Thiên lên Thất Trọng Thiên, tất cả tu giả đều phải gặp Địa Chướng, rồi khi đột phá từ Cửu Trọng Thiên lên Thần Thông lại có Thiên Chướng và chỉ có thể dựa vào ngộ tính tham phá."
Sau khi kiểm kê những khó khăn mà hắn sẽ gặp phải trên con đường tu hành, khiến nội tâm vui sướng của hắn dần dần trở nên lạnh lẽo.
Kỷ Hạ chậm rãi đứng lên, Đại Tuyết Sơn của hắn khẽ động, một đạo Linh Nguyên tuôn ra từ trong Tuyết Sơn, bao trùm lên tay phải của hắn.
"Tu giả Nhất Trọng Thiên có thể ký thác bất cứ lúc nào, nhưng Linh Nguyên có thể điều động còn quá ít, uy lực cũng yếu ớt. Đợi đến khi ta từng bước tu luyện đến Lục Trọng Thiên, Linh Nguyên có thể điều động vô cùng khả quan."
"Quốc chủ, đã đến thời gian tảo triều. Bách quan đang đợi ở Thái Hoà điện." Có một thị vệ đến thông báo.
Kỷ Hạ gật đầu lại có cung nữ giúp hắn rửa mặt, thay y phục. Mặc dù Thái Thương quốc còn nhỏ bé, nhưng cũng không hề thiếu lễ nghi.
Trên triều đình, bách quan xếp hàng ngay ngắn. Kỷ Hạ ngồi ở bên trên, yên lặng lắng nghe quan lại ở phía dưới bẩm tấu.
"Vì hôm qua có trận đại chiến với Thần Thông cho nên đường Nam Thanh đã bị đổ nát nghiêm trọng. Có rất nhiều nhà dân bị đổ sụp, đường cũng bị phá huỷ. Mặc dù bách tính đã tự tu sửa nhưng hiệu quả không được tốt. Có cần bảo Công Tượng phủ phái công tượng đến đó tu sửa không ạ?"
"Chuẩn tấu, ảnh hưởng đến hộ dân thì cũng cần phải đền bù. Đền bù cho mỗi nhà dân số lương thực dùng trong hai mươi ngày."
"Quốc chủ, vào lần thu hoạch thứ ba trong năm nay, lượng sản xuất trong ruộng đã giảm đi hai phần. Nông tiến sĩ đang điều tra nguyên nhân trong đó."
"Đợi Nông tiến sĩ điều tra ra nguyên nhân thì bàn tiếp."
"Có một con hung thú chạy ra từ trong Nam Cấm Mật, xông vào Nam Thành khiến rất nhiều người thương vong. Hai tướng quân là Dung Lộc và Tả Côn đã dẫn quân đi giết hung thú. Nhưng tướng quân Tả Côn không cẩn thận bị đuôi của hung thú đánh trúng, đang bị thương nặng."
"Thay ta mang một ít đồ ăn đến trợ giúp cho tướng quân Tả Côn, bảo hắn nghĩ ngơi tĩnh dưỡng cẩn thận. Người nào cũng có thể chết ở Thái Thương ta, nhưng những tướng sĩ liều mình vì nước như bọn họ không thể chết."
Ở phía trước vương tọa, Lục Du và Triệu Khúc liếc nhìn nhau, đôi mắt loé lên sự bất ngờ, kinh ngạc nhưng lại vui mừng nhiều hơn.
Bọn họ vốn tưởng rằng cho dù Thái tử điện hạ không còn ngang bướng nữa, nhưng khi leo lên vị trí quốc chủ cũng phải tập thích ứng. Không ngờ trong buổi lên triều ngày hôm nay lại cho bọn họ một bất ngờ to lớn. Hắn không chỉ xử lý quốc sự ngắn gọn rõ ràng mà còn có thể chu đáo toàn diện, không mất thể thống, vô cùng hiếm thấy.
Một lúc sau, cuối cùng tấu triều cũng kết thúc, Cơ Thiển Tình bước ra khỏi hàng:
"Quốc chủ, mật thám đến báo rằng Cưu Khuyển quốc đã tạm ngừng tất cả chiến sự với Ngạc Giác quốc, không bao lâu nữa muốn gặp mặt đàm phán."
Kỷ Hạ vô cùng ngạc nhiên:
"Cưu Khuyển đã im lặng từ lâu rồi, đương nhiên không thể nào im lặng mãi mãi được. Nhưng cũng không cần lo lắng quá, hai nước bàn bạc với nhau trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có kết quả gì đâu, các tướng quân có kiến nghị gì không?"
"Quốc chủ, Chu Thanh đóng quân ở Thương Thanh Sơn, những đội quân khác còn đang khai thác Xích Viêm Thạch cho Đại Phù nên có lẽ sẽ không tấn công Thương Thành với quy mô lớn được. Chi bằng lệnh cho Thương Thủ quân tới Thái Thành để ứng phó với cuộc tấn công sắp tới của Cửu Khuyển." Dung Lộc tướng quân ra khỏi hàng, khom người nói.
Kỷ Hạ suy nghĩ tỉ mỉ một hồi, vẫn còn chưa lên tiếng thì Cơ Thiển Tình nói:
"Có thể đóng giữ ba nghìn quân lực ở Thương Thành, ba nghìn Thương Thủ quân khác thì đến Thái Thành để trợ giúp. Nếu không một khi Chu Thanh quốc biết Thương Thành trống vắng, nhất định sẽ đến công chiếm với quy mô lớn."
Kỷ Hạ gật đầu:
"Lệnh cho thành chủ Thương Thành đích thân dẫn ba nghìn quân đến Thái Thành chờ lệnh. Thương Thanh Sơn cách Thương Thành khá gần, nếu như không để lại Thương Thủ quân thì việc công chiếm Thương Thành sẽ dễ như trở bàn tay. Bất cứ lý do nào cũng không thể ngăn cản Chu Thanh quốc xâm lấn, tướng sĩ của Chu Thanh đóng quân ở Thương Thanh Sơn có thể dẫn binh đến dưới Thương Thành trong vòng chưa đầy một canh giờ. Không có ai trong thành có thể chống lại được, chúng ta cũng không có cả thời gian để chi viện."
Có hàng loạt chuyện như quốc chủ băng hà, Cưu Khuyển đột kích, tân quốc chủ kế vị đã làm chậm trễ việc giải quyết quốc sự. Buổi lên triều diễn ra trong khoảng một canh giờ mới chuẩn bị kết thúc.
Kỷ Hạ đứng dậy từ trên vương tọa hỏi:
"Giải quyết nước uống ở Thương Thủ quân như thế nào?"
"Mỗi quân ngũ đều lấy nước từ sông Hải Khứu gần đó." Cơ Thiển Tình đáp lại.
"Triệu gấp các Công Tượng trên cả nước, ra lệnh cho bọn họ trong vòng ba mươi ngày phải làm ra một bồn nước gần quân doanh của Thương Thủ quân, để có thể giúp cho vạn người đều có nước sử dụng mỗi ngày."
Lục Thượng thư nghe thấy chính lệnh kỳ lạ như vậy thì không khỏi hỏi:
"Quốc chủ, làm như vậy để làm gì? Quân doanh ở ngay tại bờ sông Hải Khứu, các tướng sĩ lấy nước rất tiện và không cần thiết phải hao tốn nhân lực và sức của như vậy."
Kỷ Hạ nở nụ cười thần bí:
"Đến khi đó ngươi sẽ biết."