Mục lục
Ta Có Một Gốc Thần Thụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bầu không khí trong Thái Hòa điện có chút quỷ dị, Thái Thương bách quan nhìn quốc chủ bỗng nổi giận mà không biết làm sao, rõ ràng vừa rồi còn hỏi cái nhìn của bọn hắn, sao đảo mắt một cái đã giận dữ mắng mỏ rồi, như thể bọn hắn đã phạm vào sai lầm nghiêm trọng vậy.

Cho nên bọn họ không khỏi đưa ánh mắt về phía Thượng thư Lục Du ở hàng đầu tiên, Lục Thượng thư chính là người đứng đầu bách quan, cũng là người đáng tin cậy nhất của bọn hắn.

Điều khiến bọn hắn không ngờ tới là sắc mặt Lục Du cũng sa sầm, sự thất vọng trong mắt gần như sắp tràn ra ngoài.

"Hừ!"

Lục Du hừ lạnh, trên mặt không thể nào che giấu được cơn thịnh nộ, giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên:

"Các ngươi là người nắm đại quyền, chấp chưởng các sự vụ lớn nhỏ của Thái Thương, vậy mà ngay cả điểm này cũng không nhìn thấu, quả thật đã khiến ta cùng quốc chủ quá thất vọng!"

Thái Thương bách quan hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt vẫn hiện lên sự nghi hoặc.

Kỷ Hạ thấy những người này còn chưa hồi phục tinh thần, không kìm được tức giận nói:

"Các ngươi động não suy nghĩ một chút, từ trước đến nay Cưu Khuyển đều hiếu chiến, làm sao bọn hắn lại chủ động đến đây cầu hoà? Còn muốn ký Lục Phụ Chi Ước cùng chúng ta?"

"Cuộc tranh đấu giữa Cưu Khuyển và Thái Thương đã hơn trăm năm, hơn trăm năm này, lúc nào bọn hắn luôn nghĩ làm cách nào mới có thể đánh hạ thành trì của chúng ta, làm cách nào mới có thể giết chết quân sĩ của chúng ta, làm cách nào mới có thể nuôi nhốt con dân của chúng ta làm tồn lương! Cưu Khuyển quốc luôn ôm loại ý nghĩ này, cộng thêm việc Thương Vệ quân bị diệt toàn quân, bọn hắn có lý do gì để ký Lục Phụ Chi Ước với Thái Thương ta?"

Một vị quan viên đứng đầu dò xét nói:

"Người Cưu Khuyển quốc không chăn nuôi sản xuất, có lẽ là do lương thực, thịt gia súc trong nước ít ỏi, không có cách nào..."

Lục Du nhìn vị quan viên kia rồi nói:

"Đúng là Cưu Khuyển quốc không chăn nuôi sản xuất, thế nhưng bọn hắn có bí pháp đặc biệt, có thể đảm bảo gia súc được nuôi nhốt sẽ không bị chết trong Nhật Tịch, hơn nữa trong Cưu Khuyển quốc đều là đồng cỏ rộng lớn, cuộc sống của người Cưu Khuyển tốt hơn người Thái Thương nhiều."

Phách Huyền lên tiếng nói:

"Cho dù đồng cỏ bên trong Cưu Khuyển quốc đều chết héo, Cưu Khuyển chỉ cần nhân cơ hội ngàn năm có một này dàn binh đánh hạ Thái Thương là có thể thu được vô số lương thực, lại còn có thể nuôi nhốt hơn sáu vạn Thái Thương Nhân tộc, đủ để bọn hắn tiêu xài mấy năm."

Dường như Thái Thương bách quan đã hiểu ra.

Đúng vậy, từ trước đến nay Cưu Khuyển quốc chưa từng hòa đàm cùng với Thái Thương, chuyện lạ xảy ra bên trong tất có quỷ, e rằng nguyên nhân ẩn giấu trong đó còn rất sâu xa.

"Lúc đầu ta muốn giữ lại tên sứ giả kia thẩm vấn kỹ càng một phen nhưng nhìn thấy bộ dáng của các ngươi liền nổi giận, không nhịn được chém chết hắn, chuyện dễ hiểu như thế mà các ngươi đều không nhìn thấu, nguyên nhân là gì? Là vì các ngươi thật sự ngu xuẩn hay là bởi vì các ngươi sợ Cưu Khuyển!"

Kỷ Hạ đứng trước vương tọa, chỉ vào mũi các vị đại thần quát mắng:

"Dưới loại tình trạng này mà Cưu Khuyển lại muốn hòa đàm với Thái Thương? Nếu là âm mưu lừa gạt lương thực thì thôi, lại còn muốn ký kết Lục Phụ Chi Ước? Có phải đầu của Cưu Khuyển quốc chủ cùng Đỗ Tang Đại tướng bị cửa kẹp hay không?"

Lục Du thở dài nói:

"Sứ giả Cưu Khuyển đi sứ, cố ý vênh vang đắc ý, lại còn đưa ra điều kiện một ngàn vạn cân lương thực, tất cả đều là thủ thuật che mắt, mục đích của bọn hắn chỉ là muốn ký kết Lục Phụ Chi Ước không xâm phạm lẫn nhau với Thái Thương mà thôi."

Kỷ Hạ nhìn về phía bầu trời ngoài điện:

"Hẳn là cuộc hòa đàm giữa Cưu Khuyển và Ngạc Giác đã thất bại."

Có quan viên lập tức phản ứng lại:

"Cưu Khuyển sợ hai bên đều thụ địch nên cố ý đến Thái Thương, dụ chúng ta ký Lục Phụ Chi Ước? Để tránh khi bọn hắn đại chiến cùng Ngạc Giác, Thái Thương thừa cơ xuất quân?"

Bách quan xôn xao.

Từ đầu đến cuối, Cơ Thiển Tình cùng Phách Huyền đều yên tĩnh nhìn cảnh tượng trong điện, ánh mắt của bọn hắn hơn phân nửa là dừng ở trên người thiếu niên đang giận dữ kia.

"Tốc độ trưởng thành của quốc chủ thật sự quá kinh người, mặc dù trò khôi hài này cũng không phức tạp, thế nhưng quốc chủ là người trong cuộc, lại gánh vác trách nhiệm to lớn cùng áp lực như thế mà vẫn có thể nhìn thấu toàn bộ, đúng là hiếm thấy." Phách Huyền tán dương.

Mái tóc đỏ rực của Cơ Thiển Tình được buộc ở sau đầu, trên người mặc triều phục màu đỏ thêu một loại Thần Điểu sặc sỡ dành cho tướng quân, khuôn mặt như tranh vẽ, răng trắng môi đỏ, xinh đẹp động lòng người.

Nàng khẽ gật đầu nói:

"Lúc đầu ta cũng nghĩ quốc chủ trúng mưu kế của Cưu Khuyển, đợi qua một chút thời gian thì lại lặng lẽ nhắc nhở, tránh để tổn hại đến mặt mũi quốc chủ, không nghĩ tới hắn đã nhìn thấu ngay từ đầu rồi."

"Nếu sư phụ còn tại thế, hẳn là sẽ tự hào vì quốc chủ, những năm gần đây người gửi thư cho ta, ngoại trừ quốc sự thì hầu hết là nói đến tính ngang bướng của quốc chủ, nghĩ đến lúc đó quốc chủ quả thật đã khiến lệnh sư vô cùng đau đầu." Phách Huyền nhấp một ngụm rượu trong chén.

"Thân là huyết mạch của tiên quốc chủ, quốc chủ dĩ nhiên không ngốc, thiên phú cũng sẽ không kém, lúc trước ngang bướng như thế đại khái là vì có tiên quốc chủ gánh vác, hắn có thể tùy ý chơi đùa! Hiện tại tiên quốc chủ đi rồi, hắn mới tỉnh mộng, gánh vác trách nhiệm của Thái Thương."

Cơ Thiển Tình nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai, Đại tướng ngày thường luôn tràn trề khí khái hào hùng nhưng cũng không mất đi cảm giác phong tình vạn chủng chút nào.

Bách quan bừng tỉnh đại ngộ, lập tức cảm thấy xấu hổ vì những lời nói vừa rồi của mình, mặt mũi bọn hắn đỏ bừng, thậm chí có một số người còn lấy tay áo che mặt, không dám nhìn Kỷ Hạ.

Nông tiến sĩ Cốc Thục xấu hổ đỏ mặt đến mức đổ mồ hôi, vùi đầu che mặt.

"Cơ tướng quân, có phải hiệu dụng của Thái Lai Linh Thủy đã giảm bớt?" Kỷ Hạ không để ý tới bách quan, hỏi Cơ Thiển Tình.

"Hồi bẩm quốc chủ, tác dụng của Thái Lai Linh Thủy đã gần như biến mất, nhưng bởi vì các tướng sĩ uống Thái Lai Linh Thủy một thời gian dài, thể nội tích tụ rất nhiều hiệu dụng của Linh Thủy, không thể phóng thích ra ngoài nên đã ở bên trong rất lâu, tốc độ tu luyện của bọn hắn cũng sẽ không chậm."

"Vậy thì để bọn hắn tiếp tục chăm chỉ tu luyện, đồng thời cũng sẵn sàng chuẩn bị xuất chiến bất cứ lúc nào."

"Tuân mệnh, quốc chủ!" Cơ Thiển Tình hành lễ nói.

Kỷ Hạ lại nói với Cảnh Dã:

"Ngươi đi truyền lệnh cho Thương Thủ quân, lệnh bọn hắn giết toàn bộ đoàn sứ giả Cưu Khuyển ở ngoài thành, treo thi thể lên tường thành, dán công văn, thông báo cho tất cả con dân Thái Thương."

Ánh mắt hắn vô cùng khiếp người:

"Thù của sáu vị sứ giả có thể báo được rồi!"

Cảnh Dã khom người đáp ứng.

Thái Thương bách quan lập tức nhớ tới sáu người đi sứ kia.

Bọn hắn biết việc đi tới Cưu Khuyển quốc để cầu hòa, cũng đại biểu cho việc đi chết, thế nhưng bọn hắn vẫn chủ đứng ra, một người chết, một người đi, người này nối tiếp người kia, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau lại mang theo một số lượng lớn tài vật đến Cưu Khuyển chịu chết, chính là vì đổi lấy một con đường sống cho Thái Thương!

Sau đó lại có sáu trăm thiếu niên, sáu trăm thiếu nữ quỳ ở trước hoàng cung, cam nguyện trở thành nô lệ của Cưu Khuyển quốc, bởi vì chuyện này mà Kỷ Thương quốc chủ vất vả ngày đêm không ngủ, thế nên vết thương cũ không thể chữa lành, để lại bệnh căn chí tử.

Tất cả những điều này đều là vì Cưu Khuyển quốc ngấp nghé Thái Thương, bởi vì Cưu Khuyển quốc tham lam, Thái Thương đã bỏ ra rất nhiều đại giới, nhưng ngoại trừ tự vệ thì hình như Thái Thương chưa từng chiếm được thượng phong.

Hôm nay thì khác!

Đại Phong phù hộ Thái Thương ta, rốt cục mối thù của sáu vị sứ giả đã báo được, người nhà của bọn họ có thể thở dài một hơi, con dân Thái Thương nhìn thấy đống thi thể này sẽ đồng thời khắc sâu một điều rằng cũng có một ngày Thái Thương báo được đại thù.

Còn chuyện hai nước giao chiến không chém sứ giả?

Thúi lắm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK