Kỷ Hạ lập tức thanh tỉnh, ngạc nhiên phát hiện trong đầu có một gốc đại thụ lớn tới mức khó có thể tưởng tượng được đang chiếu sáng rực rỡ, quang mang vạn trượng!
Gốc Thần Thụ này toàn thân thâm đen, thân cành tráng kiện, lá cây màu vàng rực rỡ như lá vàng, tán cây vô cùng xum xuê, trông vô cùng thần bí.
Kỷ Hạ nhìn gốc đại thụ ở trước mắt, nghẹn họng nhìn trân trối, hắn chưa từng thấy cái cây nào to lớn như vậy!
Hắn nhìn từ xa, gốc đại thụ này cao chót vót, nhánh cây và lá cây gấp thành từng tầng rất quỷ dị, từng tầng từng tầng hướng lên trên nhưng lại không khiến người khác cảm thấy quái dị.
Thậm chí còn tăng thêm mấy phần thần bí trang nghiêm.
Trên cành cây của tầng thứ nhất, Kỷ Hạ có thể thấy rõ trên đó có treo một vật lớn hình quả trứng màu xích hồng và một trái cây đang phát ra quang mang màu bạc.
Tiếp tục nhìn lên trên thân cây thì lại bị một mảng sương mù che giấu, Kỷ Hạ không nhìn thấy rõ.
Bỗng nhiên, trên thần thụ phát ra một đạo quang mang chiếu rõ cành cây trong màn sương mù, quang mang biến mất, sương mù lại bao phủ.
Kỷ Hạ nhìn thoáng qua, trong nháy mắt đã nhìn thấy được đồ vật lộ ra trên cành cây.
Đó là những ngôi sao to lớn.
Bên trên có biển cả, lục địa, địa lý rõ ràng mạch lạc, tầng mây chậm rãi di chuyển bên trên tinh cầu, trông vô cùng thần dị!
“Đây hẳn là mô hình?” Ý thức hóa thân của Kỷ Hạ lộ vẻ ngạc nhiên, vẫn khó mà tin được.
“Ngộ nhỡ trên đó thực sự là tinh cầu thì sao? Sao trong đầu ta lại có một gốc thần thụ quỷ dị như vậy?”
Hắn dự định đi qua chỗ thần thụ kia, một ý niệm đã đưa hắn tới trước mặt thần thụ, vốn dĩ thần thụ khổng lồ hẳn là cao tới mức không thể chạm nhưng Kỷ Hạ ngẩng đầu đưa tay ra liền chạm tới quả trứng lớn màu đen kia.
Trong chốc lát, một đạo ý thức kì dị từ trong quả trứng lớn kia truyền vào đầu Kỷ Hạ.
Nơi sản sinh thần vật: Địa Phủ.
Tên thần vật: Âm Binh Sào.
Âm Binh sào: Âm doanh bình thường nhất trong Địa Phủ, bên trong một Âm Binh Sào có một ngàn tên âm binh và ba vị âm tướng.
Âm binh: Âm binh yếu nhất trong Địa Phủ, phủ trách áp giải vong hồn vô ý thức.
Âm tướng: Tướng lĩnh thống lĩnh âm binh.
Trong một khắc tia ý thức này truyền vào não hải của Kỷ Hạ, Kỷ Hạ như được giác ngộ, hiểu ra công dụng của Thần Thụ.
“Gốc Thần Thụ này có thể dựng dục ra vật phẩm thần thoại như Âm Binh Sào?”
Hắn đưa tay ra khỏi Âm Binh Sào, sau đó lại đặt lên trên một trái cây màu bạc.
Quả thực thần: Hái trái cây xuống thì thu hoạch được một kiện thần vật.
Kỷ Hạ nuốt một ngụm nước bọt, cầm chặt lấy quả này rồi dùng sức hái xuống.
Trái cây rời khỏi thân cây, rơi vào trong tay Kỷ Hạ, hắn đang muốn xem xét kỹ lưỡng quả thực thần này một chút thì bỗng nhiên trái cây lại hóa thành một loại đồ vật như thủy ngân, dài ra trong nháy mắt, dần dần biến thành một thanh trường kiếm.
Chuôi của thanh trường kiếm này có hai màu bạc và màu xanh xen lẫn vào nhau, thân kiếm màu bạc, có khắc một ít hoa văn thần bí, lưỡi kiếm hai mặt lấp lóe hàn quang.
Nơi sản sinh thần vật: Thần tộc Dano
Tên thần vật: Phục Cừu Kiếm, Ứng Đáp Kiếm, Đoạt Hồn Kiếm… Fragarach.
Fragarach: Ánh sáng bên trong thần thoại Celtic và Thái Dương thần kiếm; bị kiếm này nhắm vào yết hầu; kiếm này có thể tự động bay về phía địch nhân, sau khi chém giết xong sẽ trở về trong tay chủ nhân.
Kỷ Hạ cảm nhận được thuộc tính của thanh trường kiếm này, hơi sững sờ, vậy mà lại có thần vật của thần thoại phương Tây?
Hắn hít một hơi thật sâu, suy nghĩ bỗng chốc rõ ràng hơn rất nhiều, mặc dù không biết tại sao gốc Thần Thụ này lại xuất hiện trong đầu hắn.
Nhưng khi hắn chạm vào Âm Binh Sào và Thực Thần Quả, hắn biết chỉ cần hắn nguyện ý thì tùy thời có thể lấy hai kiện thần vật này quay trở về hiện thực!
Hắn vừa nghĩ tới việc trở lại hiện thực, đột nhiên trong đầu xuất hiện cảnh tượng giống như một mảnh thủy tinh bị va đập mạnh, vỡ thành mảnh vụn.
Ý thức của Kỷ Hạ trở lại thân thể, vị mặc hắc y kia vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt thâm thúy, trên mặt Cơ Thiển Tình vẫn mang theo ý uy hiếp, nhiều đại thần trợn mắt nhìn hắn, biểu cảm không thay đổi một chút nào.
“Điện hạ, Thái Thương quốc lệnh ở đâu?” Giọng nói khàn khàn của hắc y nhân lại vang lên lần nữa, hiển nhiên thời gian mới chỉ trong một cái chớp mắt, hắn không ngờ thuật mê hoặc của hắn đã mất đi hiệu lực.
Kỷ Hạ đang định nói chuyện, ngoài cửa bỗng có một tên lính chạy tới, không đợi người thông báo đã hô to:
“Một nghìn Ác Khuyển quân, năm nghìn Liệp Thực quân của Cưu Khuyển quốc đã xuất phát từ biên cảnh, nhiều nhất là ba canh giờ sẽ tới Thái Thành!”
Bên trong tẩm cung của Thái tử lặng ngắt như tờ!
Cơ Thiển Tình nhíu mày, nhìn khắp bốn phía xung quanh, quét tới từng vị đại thần một:
“Cưu Khuyển quốc đã biết tin tức rồi?”
Lão nhân tinh thần phấn chấn hừ lạnh:
“Thiển Tình tướng quân, Thái Thành bị công phá là chuyện không thể tránh khỏi, đợt lát nữa ngươi và vài vị tướng quân phải tự bảo vệ mình, nhất định phải đợi đến khi tên phản đồ lộ ra sơ hở, đến lúc đó…”
Hắn nói xong câu này rồi quay người nhìn về phía chư vị đại thần:
“Thái Thương quốc ta kẹp giữa Cưu Khuyển quốc và Chu Thanh quốc liên tục gặp khó khăn, giãy giụa giằng co hơn hai trăm năm, không ngờ vẫn không tránh khỏi vận mệnh bị diệt quốc.”
Kỷ Hạ nói:
“Các vị, ta có một biện pháp, nên thử một chút hay không?”
Chư vị đại thần không thèm để ý tới Kỷ Hạ, quỳ rạp trên đất, lệ quang lấp lóe, có người cất cao giọng nói:
“Hai trăm năm vất vả cần cù, hai trăm năm nằm gai nếm mật, không ngờ cuối cùng quốc gia bị diệt chỉ vì một trận thiên tai, chúng ta không phục…”
Kỷ Hạ ho nhẹ một tiếng, lại nói lớn hơn:
“Đừng bi quan như vậy, ta có một cách, các vị hiền thần hãy nghe ta nói một lần.”
Lão nhân tinh thần phấn chấn đứng thẳng dậy, rút ra một cây chủy thủ ở bên hông, xem xét tỉ mỉ rồi hét lớn:
“Truyền lệnh xuống, một khi cửa thành của Thái Thành bị thất thủ, trên dưới cả nước đều phải cứu nước, đừng để một người nào rơi vào tay của Cưu Khuyển tộc, cái chết chẳng là cái gì so với Cưu Khuyển!”
Kỷ Hạ giận tím mặt, vươn tay lấy chiếc gối đá trên giường lên trên chân đèn bằng sắt ở bên cạnh, giá nến đổ ập xuống, âm thanh vang lên lập tức thu hút được sự chú ý của mọi người.
“Các ngươi điếc sao, ta nói ta có cách! Chỉ cần các ngươi tin ta…”
“Bành, bành…”
Trong vách tường truyền đến âm thanh nặng nề, Cơ Thiển Tình nhíu mày, đi đến chỗ vách tường ở trước giường, trường kiếm hiện lên một đạo kiếm quang, vách tường bị chém ra.
Một nữ tử mỹ mạo bị trói tay chân, trong miệng bị nhét một khối vải bố, nước mắt rưng rưng tuyệt vọng, một khắc khi nhìn thấy Kỷ Hạ, sự tuyệt vọng lập tức biến thành cừu hận khắc cốt ghi tâm…
Cơ Thiển Tình và đám đại thần nhìn về phía Kỷ Hạ vừa mới còn uy phong lẫm liệt.
Kỷ Hạ lúng túng sờ sờ mũi, cười gượng nói:
“Ta nói chuyện này không phải do ta làm, các ngươi tin không?”