Các tướng sĩ của Thương Thủ quân chăm chỉ tu luyện, hơn mười ngày trôi qua, hiệu dụng của Thái Lai Linh Thủy đã dần bắt đầu hiện rõ. Trong đó một số tướng sĩ tu hành có thiên phú cao đã đột phá một cảnh giới, tu vi thiên phú không tốt cũng đã tạo được trụ cột vững chắc, khoảng cách đột phá cảnh giới cũng không còn xa nữa.
Bản thân Kỷ Hạ là Thái Thương quốc chủ, đương nhiên là vô cùng vui mừng với sự thay đổi này, hắn đến quân doanh nhiều lần cùng với Phách Huyền và Cơ Thiển Tình để ban thưởng cho các tướng sĩ có tốc độ tu hành nhanh.
Hắn đã ban hành một pháp lệnh xuống dưới, chỉ cần có tướng sĩ có đủ khả năng đột phá cảnh giới thì có thể thu hoạch được đại lượng lương thực, trong vòng ba tháng cả nhà đều sẽ được đảm bảo có đủ ba bữa ăn một ngày.
Thế là các tướng sĩ của Thương Thủ quân càng chăm chỉ hơn, hầu như tu luyện cả ngày lẫn đêm, hy vọng có thể kiếm đủ khẩu phần lương thực cho người thân.
Theo trình độ sinh hoạt của Thái Thương hiện nay, cho dù trong nhà có tướng sĩ có thể nhận được lương bổng cũng vô pháp cam đoan rằng mỗi ngày đều có thể ăn hai bữa cơm no, càng không thể cam đoan sẽ có đủ lương thực ăn no trong ba tháng, huống chi là đủ số lượng ba bữa mỗi ngày chứ?
Chỉ sợ loại đãi ngộ này chỉ có các quan lớn mới có, nếu vẫn không quý trọng cơ hội này thì đợi đến lần sau chịu đói cũng chỉ có thể hối tiếc cũng không kịp.
"Quốc chủ, Nông tiến sĩ đã đến rồi."
Hôm nay, Kỷ Hạ đang đứng nhìn đồng rộng một mẫu ở phía sau Thái Thương thành từ xa. Có một bóng người đang bận rộn thu hoạch cây lúa dưới ruộng.
Bên cạnh hắn có một vị thiếu niên cường tráng đang khom người thông truyền, vị thiếu niên này chính là Cảnh Dã, người đã kề vai chiến đấu cùng với Kỷ Hạ vài ngày trước, lại tình cờ gặp nhau ở ngõ nhỏ trên đường Nam Thanh.
Trước đó vài ngày, khi Kỷ Hạ tuần sát quân doanh lại tình cờ gặp Cảnh Dã đã ở trong quân đội đảm nhiệm chức vị. Bởi vì Cảnh Dã có thực lực xuất chúng, trong cuộc đại chiến lần trước có công bảo hộ quốc chủ nên được bổ nhiệm làm Mệnh khanh, thống soái năm trăm người.
Khi nhìn thấy Cảnh Dã, đột nhiên Kỷ Hạ nghĩ đến bên cạnh mình vẫn chưa có một người nào xấp xỉ tuổi hắn, hơn nữa đã trải qua khảo nghiệm của người tâm phúc. Vì vậy, hắn hỏi Cảnh Dã có nguyện ý từ bỏ chức vị Mệnh khanh này để đảm nhiệm chức vị ngự tiền của quốc chủ hay không.
Cảnh Dã không do dự, y lấy lệnh bài Mệnh khanh xuống ngay lập tức, khom người đáp ứng.
Mấy ngày sau, Cảnh Dã thường xuyên đi theo bên cạnh Kỷ Hạ để làm một vài việc như thông truyền, bẩm báo và thủ vệ.
"Thần Cốc Thục, tham kiến quốc chủ." Một vị nam tử trung niên khom người hành lễ với Kỷ Hạ.
Kỷ Hạ ra hiệu cho hắn miễn lễ hỏi:
"Nông tiến sĩ, vài ngày trước có đại thần thông báo nói lương thực mùa này của Thái Thương bị giảm sản lượng nhiều hơn hai thành, ngươi đã tìm được nguyên nhân chưa?”
Sắc mặt Cốc Thục tràn đầy khó xử, hắn cúi đầu che mặt nói:
“Nông tiến sĩ thẹn với Thái Thương, đã nhiều ngày như vậy mà thần và mấy vị đồng liêu ngày đêm nghiên cứu, phát hiện dù là thổ nhưỡng, nước chất, mặt trời chiếu xạ đều chưa từng xuất hiện bất cứ vấn đề gì, cũng không phải bị người phá hư, nhưng mà lương thực lại bị giảm sản lượng hai thành một phần, thần không biết nguyên nhân là gì, xin quốc chủ trách phạt.
Kỷ Hạ nhíu mày, lương thực là thứ quan trọng nhất của Thái Thành. Ngoài những cánh đồng màu mỡ phía sau Thái Thành, Thái Thương vốn không có bất cứ nơi nào có thể thu hoạch được lương thực.
Sông Hải Khứu có rất ít thuỷ sản, không thể trồng trọt lương thực trong sa mạc và rừng rậm, để quân đội đi săn bắn ở những nơi này sẽ xuất hiện thương vong rất lớn, được không bù mất.
Cho nên một năm có ba vụ, mỗi vụ sản lượng là bốn ngàn cân, trở thành nơi sản xuất ra lương thực cực kỳ trọng yếu của Thái Thương.
"Ruộng đồng ở bên cạnh Thái Thành vô cùng ít, chỉ có sáu ngàn mẫu ruộng, cho dù những ruộng đồng này được thiên địa Linh Nguyên thẩm thấu, có ba lần thu hoạch hàng năm thì một mẫu đất tổng cộng sản xuất được một vạn hai ngàn cân lương thực, đối với Thái Thương mà nói vẫn là quá ít."
"Bởi vì Thái Thành có hơn bốn trăm ngàn người phải nuôi sống, trước kia nếu không phải Thương Thành ở bên kia có thể điều động được một chút, chỉ sợ bách tính một ngày hai bữa cháo đều không thể ăn, hiện tại là vụ thu hoạch lương thực thứ ba lại bị giảm sản lượng nhiều như thế, con dân Thái Thành của ta phải làm sao bây giờ? Làm sao để vượt qua Nhật Tịch? Ăn đất sao?"
Giọng nói của Kỷ Hạ vô cùng nghiêm túc, bởi vì đối với Thái Thương mà nói lương thực thật sự quá quan trọng.
Mặc dù lần trước hắn có đổi được Vạn Lương Bảo Bình, nhưng hắn chưa xác định được rốt cuộc trên Thần Thụ kết ra Vạn Lương Bảo Bình có sản lượng như thế nào, cũng không biết bên trong phủ khố chỉ có một trăm viên Linh Tinh đó, rốt cuộc có đủ cho Vạn Lương Bảo Bình thôn phệ hay không.
Càng quan trọng hơn là cái Bảo Bình này theo kế hoạch ban đầu của hắn là giữ lại, đợi đến sau Nhật Tịch lại sử dụng, để bách tính Thái Thương có thể giảm bớt một chút sợ hãi trong hắc ám.
Cho nên sản lượng lương thực của ruộng đồng Thái Thương so với sự tăng trưởng của quân lực, trình độ trọng yếu chỉ cao hơn chứ không thấp hơn, nếu như Cưu Khuyển còn chưa đánh tới, cường giả của Đại Phù chưa có ý định tiêu diệt Thái Thương, mà con dân Thái Thương đã chết đói, không khỏi quá mức biệt khuất.
"Xin quốc chủ thứ tội, Cốc Thục sẽ triệu tập tất cả nông sư của Nông Sư phủ ngày đêm nghiên cứu, trong vòng một tháng nhất định sẽ có thu hoạch."
"Tăng tiến độ đi, kỳ thu hoạch lần thứ ba đã qua rồi, lương thực cũng sắp thu hoạch xong rồi, lần này bị giảm sản lượng đã không thể vãn hồi, nhưng mà đầu kỳ thu hoạch năm sau, tuyệt đối không thể xuất hiện loại tình trạng này nữa, bất kể như thế nào, nếu như năm sau lương thực tiếp tục bị giảm sản lượng, ngươi hãy lấy cái chết tạ tội với Thái Thương đi."
"Thần minh bạch."
Sắc mặt Nông tiến sĩ buồn bã, trong lòng bi thương, cũng không phải bởi vì lời nói âm lãnh của Kỷ Hạ mà là đang lo lắng việc thổ địa bị giảm sản lượng chắc chắn sẽ khiến rất nhiều người Thái Thương bị sống sờ sờ chết đói, không cách nào sống qua Nhật Tịch.
Trong lòng Kỷ Hạ cũng vô cùng lo lắng, hắn đi đến Man Hoang vô biên đã hơn một tháng, Nhật Tịch cũng còn có không đến ba tháng là sẽ tới, cảnh tượng Nhật Tịch ở trong đầu hắn vô cùng cằn cỗi, nhưng xem như hắn không có bất cứ mảnh ký ức nào, đều có thể tưởng tượng đến sự kinh khủng của Nhật Tịch.
Ba mặt trời bị đắm chìm toàn bộ, không còn mọc lên, đại địa bị hắc ám dày đặc bao trùm, phong tuyết tàn phá bừa bãi, cực kỳ rét lạnh, tất cả thảm thực vật, gia cầm đều sẽ chết đi, nhân tộc yếu nhược không có bất cứ biện pháp nào.
Đây cũng là nguyên nhân mà nhân khẩu của Thái Thương không thể phát triển, cho dù ở thời đại hòa bình, tu sinh dưỡng tức một hồi, vất vả lắm mới tăng nhân khẩu lên một chút, trải qua một cái Nhật Tịch sẽ lại bị đánh trở về nguyên hình.
"Thân là sinh linh Vô Ngần Man Hoang, thật sự tuyệt vọng." Trong lòng Kỷ Hạ thầm cười khổ.
Cũng như Thái Thương, đầu tiên phải đối mặt với song trọng kiếp nạn chính là lương thực khan hiếm và Nhật Tịch. Nếu có thể kéo dài hơi tàn vượt qua những kiếp nạn này thì về sau còn một loạt kiếp nạn khác chờ ngươi như là thiên tai giáng lâm, hung thú bạo tẩu và chiến tranh liên miên.
"Quả thực là địa ngục mà." Thiếu niên quốc chủ cảm thán một câu.
Cảnh Dã ở bên cạnh thấy Kỷ Hạ thở dài, trong lòng cũng thở dài một tiếng, lên tiếng nói:
"Quốc chủ, đại lượng lương thực bị giảm sản lượng, có nên giảm bớt lương thực trong quân hay không, chế độ ban thưởng trước đó có nên hủy bỏ không? Từ trước đến nay quân đội đều là nơi tiêu hao lương thực. Nếu như từ trong quân đội có thể tiết kiệm một chút, trong lúc Nhật Tịch cũng có thể cứu sống thêm được vài người."
Kỷ Hạ lắc đầu nói:
"Không được, nếu như là thời đại không có chiến tranh, Thái Thương đứng trước khốn cục như thế này, tiết kiệm một chút cũng chưa chắc không thể, nhưng bây giờ có rất nhiều chiến sự sắp đến, nếu như lúc này cắt xén khẩu phần lương thực của các tướng sĩ sẽ tạo thành ảnh hưởng to lớn đối với sức chiến đấu của bọn hắn, sĩ khí vừa mới ngẩng cao cũng sẽ hạ xuống, được không bù mất."
Hắn nhìn về phía ráng mây ngũ sắc ở trên bầu trời xa xa nói:
"Mất đi một chút lương thực, Nhật Tịch sẽ chỉ chết một ít người mà thôi, thế nhưng nếu như trong chiến đấu mà bại vong thì cả tòa Thái Thương đều phải diệt vong."
Thấy Cảnh Dã trầm ngâm, Kỷ Hạ hỏi:
"Phải chăng ngươi cảm thấy ta quá máu lạnh?"
Cảnh Dã khom người nói:
"Quốc chủ thân là thượng vị giả, tự nhiên muốn trù tính cho toàn cục, không thể giống những tiểu dân như chúng ta được, chỉ nhìn thấy thứ trước mắt."
Kỷ Hạ cười hỏi:
"Trong ngày thường nhìn ngươi chính khí lẫm liệt, sao cũng biết học nịnh hót ta rồi hả?"
"Lời Cảnh Dã nói đều là thật."
Sắc mặt Cảnh Dã tràn đầy nghiêm túc nói:
"Lúc trước luôn nghe người ta bàn tán về quốc chủ, hiện tại mới hiểu được những người kia chỉ là bắn tên không đích, nói bậy nói bạ, nếu như lại để ta gặp được bọn hắn, ta sẽ đánh sưng miệng bọn hắn."
Sắc mặt Kỷ Hạ không thay đổi chút nào nói:
"Lúc bọn hắn đánh giá là lúc ta làm Thái tử, khi đó ta có phụ vương che chở, quốc sự có đại thần vất vả lo nghĩ, bất kỳ chuyện gì cũng không cần bận tâm, quả thật ngang bướng một chút, con dân Thái Thương cũng không nói sai."
Kỷ Hạ quay đầu nhìn về phía xa nơi những người đang vất vả lao động đó rồi nói:
"Nhưng mà bây giờ, ta đã là quốc chủ cho nên ta phải phụ trách toàn bộ Thái Thương. Càng quan trọng hơn là nếu Thái Thương vong, ta cũng không trốn thoát được, đầu của ta sẽ trở thành chiến lợi phẩm của chủng tộc khác, trước lúc chết có lẽ ta sẽ phải chịu nhiều tra tấn, muốn sống không được muốn chết cũng không xong, để làm trò vui cho bọn hắn."
Cảnh Dã kiên định lắc đầu nói:
"Sẽ không có ngày đó."
Sắc mặt Kỷ Hạ dần dần chuyển thành lạnh lẽo nói:
"Đương nhiên sẽ không có ngày đó."
"Bởi vì tất cả những ai dám can đảm ngấp nghé Thái Thương, ngấp nghé Nhân tộc của quốc gia ta đều sẽ bị ta nhớ kỹ."
"Đều sẽ bị ta nghĩ trăm phương nghìn kế để giải quyết."